“Cố tiên sinh, ta nguyện đồng quy.”
“Chi bằng đồng quy.”
“Đồng quy.”
“Ta nguyện lấy máu của ta, đồng quy cùng tiên sinh.”
Gió tây mạnh mẽ.
Cố Thanh Sơn đứng ở trong gió, nhìn quanh bốn phía.
Cả một quân doanh, ngoại trừ hắn, không còn một người nào đứng.
Mỗi một người đều đang quỳ một chân, hai tay chắp lại, trong mắt là vẻ dứt khoát.
Cố Thanh Sơn cũng từ từ quỳ một chân xuống, chắp tay về hướng của mọi người nói: “Sinh tử mà thôi, hôm nay ta cùng các vị đồng quy.”
Vừa nói xong, hắn đã bay lên trời.
Ở phía sau hắn, tất cả tu sĩ toàn bộ đều đứng dậy.
Hàng vạn chức nghiệp giả, đều hướng về thân ảnh đang ở trên không đó.
Bay được một nửa, Cô Thanh Sơn kêu ra một tiếng.
“Kiếm đâu!”
Trong nháy mặt, trong hư không xuất hiện hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm.
Những phi kiếm này nhanh chóng bay đến, bay đến bên cạnh của mỗi một tu sĩ.
Các tu sĩ nắm lấy kiếm ở bên cạnh mình, bắt đầu khởi động tu vi của bản thân, sinh mạng, hồn phách, tất cả sức mạnh đều truyền vào thanh kiếm.
Thời khắc này, tất cả mọi người đồng thanh hét lên: “Cùng quân đồng quy.”
Bọn họ hóa thành ánh sáng chói rực, nhập vào thanh kiếm trong tay mình.
Tất cả thanh kiếm đều tự động bay lên, hoàn chỉnh và có trật tự hình thành nên một pháp trận mạnh mẽ.
Bí pháp Kiếm tiên.
Kiếm trận, đồng quy!
Ong!
Kiếm khí vang trời bùng nổ.
Sông núi xáo trộn, mây gió nổi lên.
Ánh sáng che lấp ma ảnh.
Lại có kiếm khí tung hoành xông thẳng lên bầu trời.
Cố Thanh Sơn cầm thanh trường kiếm trong tay, điều khiển kiếm trận, bay thẳng lên.
Hắn xông về phía Ma thần.
Gần.
Ngày càng gần hơn.
Kiếm tiên cuối cùng trên thế giới này, bộc phát ra hết tất cả sức mạnh của thời khắc cuối cùng trong cuộc đời xuất ra một kiếm.
Kiếm xuất, không thể thu hồi.
Ánh sáng của kiếm sáng chói cả bầu trời, loại trừ tất cả bóng tối.
Trong bóng tối, hàng tỉ âm thanh đau khổ rên rỉ vang vọng khắp hư không.
Đúng lúc này, tất cả hình ảnh số mệnh đều trong trạng thái đình trệ.
Tất cả trở nên chậm rãi, mọi âm thanh đều biến mất.
Tô Tuyết Nhi có thể thấy được rõ ràng, có thể thấy được Cố Thanh Sơn với một tốc độ cực chậm bay về hướng của Ma thần.
Thậm chí biểu cảm nhỏ xíu của Cố Thanh Sơn, Tô Tuyết Nhi cũng có thể nhìn rõ ràng.
Cố Thanh Sơn từ từ mở miệng ra, rống lên một tiếng.
Tô Tuyết Nhi cố lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy gì.
Ánh sáng, càng rực rỡ hơn.
Một mảnh ánh sáng trong đất trời mở ra.
Ánh sáng dần dần bị che mờ, hóa thành hư không, sau đó là tối đen.
Hình ảnh chỉ đến cảnh này.
Tô Tuyết Nhi giật mình đứng ở Sở Giới Luật.
Cô sờ sờ mặt của mình.
Nước mắt không biết đã rơi từ bao giờ.
Phải một lúc sau, tâm trạng của Tô Tuyết Nhi mới bình tĩnh trở lại.
Cô cuối cùng cũng lau khô nước mắt, nhưng khóe mắt vẫn còn ửng đỏ.
“Thưa thầy, thật ngại quá, lúc nãy tâm trạng con có chút kích động.” Tô Tuyết Nhi giải thích.
“Nhìn dáng vẻ của con kìa, có lẽ là cảm xúc rất sâu đậm.” Huyết Bào Ma Chủ đánh giá cô rồi nói: “Đã suy nghĩ kỹ con đường bản thân mình muốn đi chưa?”
Tô Tuyết Nhi xác định nói: “Thưa thầy, những chuyện lúc nãy con nhìn thấy, là số mệnh vốn có của con sao?”
“Không sai, chỗ lớn mạnh của quyển trục này chính là ở đó, nó có thể phản chiếu số mệnh chân thật của con.”
“Con hiểu rồi.” Tô Tuyết Nhi khịt khịt mũi, cúi đầu nói.
Huyết Bào Ma Chủ nói: “Vài ngày tiếp theo, con cần phải tĩnh tâm suy nghĩ con đường của mình.”
Ông ta đưa một chùm chìa khóa cho Tô Tuyết Nhi.
“Đây là?” Tô Tuyết Nhi hỏi.
“Chìa khóa của những căn phòng trong Sở giới luật.” Huyết Bào Ma Chủ nói.
Tô Tuyết Nhi cuống quít hỏi: “Sao người lại đưa hết cho con rồi.”
“Không sao, con bây giờ là học trò duy nhất của ta, quen thuộc Sở Giới Luật chính là môn bắt buộc của con.”
“Phía sau Sở Giới Luật có phòng và hoa viên, con tự mình đi chọn một gian phòng để ở đi.” Huyết Bào Ma Chủ lại nói: “Ta phải đến một thế giới khác làm chút chuyện, ba ngày sau sẽ trở về.”
“Vâng, học trò hiểu rồi.” Tô Tuyết Nhi đáp.
“Hãy suy nghĩ con đường của bản thân thật kĩ, đợi ta về, sẽ giúp con xây dựng lại tổ hợp thẻ bài cơ bản nhất.” Huyết Bào Ma Chủ nói.