Còn bé “ong thợ” Lâm Thủy Thời trước mắt cuối cùng cũng làm hết việc, thậm chí đã rửa đôi chân trắng trẻo xong xuôi rồi chui tọt vào tấm chăn ấm áp, nằm rúc mình, không nhúc nhích.
Đêm đã về khuya, Thủy Thời đã tắt đèn dầu. Phù Ly đứng bên khung cửa tối tăm, đầu hơi cúi, lưng dựa tường, lẳng lặng nhìn Thủy Thời đắp chăn trên giường đất. Có thứ ánh sáng vàng trầm lấp loáng trong sâu tận đôi mắt hắn.
Chỉ thấy thú cái nằm xuống chưa được bao lâu là bắt đầu cọ tới cọ lui, rục rà rục rịch.
Chốc lát sau, Phù Ly ngửi được mùi thơm phức và mùi thảo dược đắng nhẹ trên da thịt con thú yếu ớt, bên cạnh đó còn có mùi thoang thoảng của máu tanh. Ngửi thấy máu, hắn lập tức nhíu mày, đoạn âm thầm đến gần cái “ổ chăn” ngọ nguậy.
Thủy Thời đang làm gì ấy hở? Cậu đang bôi thuốc đây mà. Cậu ca nhi gầy yếu quá, xước tí da mà đã lâu lành rồi, huống hồ là hôm đó còn bị dây thừng mài rõ mạnh.
Nhưng hễ nghĩ đến việc Phù Ly đang ở trong phòng là cậu lại ngại chết, hoàn toàn không thể thản nhiên như lúc trêu Trịnh Thừa An – cái người toát ra mùi quân tử nồng nàn hôm bữa.
Thủy Thời thừa biết cặp mắt Phù Ly tinh như cú vọ, đối với hắn, nhìn trong đêm còn rõ hơn ban ngày nữa. Vậy nên cậu đành phải cởi đồ trong chăn rồi từ từ bôi thuốc.
Đang vừa hít hà vừa bôi mấy chỗ trầy da trên ngực thì Thủy Thời chợt thấy chăn trên đầu bị xốc lên. Thủy Thời kinh hãi ngẩng đầu, một bàn tay cứng như sắc đã đè lên ngực và dễ dàng ghìm chặt cậu.
“Nào! Anh anh anh làm gì đấy?! Để trần em lạnh!” Thủy Thời vội vàng đẩy cánh tay ra song chỉ thấy Phù Ly lại gần mình hơn nữa.
Mái tóc thắt bím của tay “dã thú” đã được cậu gội sạch, giờ mái tóc đen dày và khô ráo lũ lượt chảy xuống da Thủy Thời, làm cho cậu phải hít thật sâu.
Thủy Thời muốn bỏ chạy mà lại bị khống chế. Khi hơi thở của đối phương phả vào da ngực, cậu khe khẽ run lên.
Đôi co chốc lát, sau khi ngửi cái mùi nhàn nhạt còn lưu lại trong vết thương cũng như mùi của thuốc, Phù Ly tự động lùi về sau, đẩy cửa và nhanh chóng biến mất trong đêm.
Thủy Thời đành phải đỏ mặt mặc đồ rồi vịn cửa nhìn ra. Dưới ánh trăng, bốn bề tĩnh lặng, không có dấu vết gì.
Cậu đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng sang phòng phụ túm gáy Sói Con và kéo nó vào chăn, chỉ để lộ đôi tai nhúc nhích và đôi mắt xanh lam còn ngơ ngơ ngác ngác.
Hừ, mình giữ tên nhãi này trong tay, còn sợ gì Phù Ly không trở lại!
Nhìn Thủy Thời trưng ra vẻ mặt u ám, Sói Con cảm thấy cực kỳ bất ổn. Ngựa Con thấy thằng ranh dạo này suốt ngày huênh hoang với mình gặp nạn thì vung vẩy cái đuôi, ra chiều khoái trá.
Thủy Thời ôm Sói Con, chờ rồi lại chờ, thế rồi thiếp đi lúc nào không biết. Cậu không biết Phù Ly đã lẳng lặng quay về và bôi thảo dược màu xanh lá trong veo ở Đông Sơn lên vết thương trên mình cậu. Thậm chí hắn còn ấn vết thương trúng tên của mình một phát, sau đó mới nằm xuống ngủ bên cạnh Thủy Thời.
Sáng sớm, khi vẫn mê man, Thủy Thời cảm giác trong chăn ấm áp, vết thương nhức nhối đã nguôi đi, toàn thân dễ chịu. Mở mắt, cậu thấy bên cạnh đang nằm một người to lớn như từ đâu mọc ra một quả đồi.
Nắng mai chiếu vào qua khung cửa sổ, đậu trên mặt bàn gỗ.
Ở góc bàn là một khối sáp ong trong suốt và rỉ mật, khối sáp bốc lên mùi hương ngọt thanh, hấp dẫn.
Hôm qua không chỉ có mình Phù Ly mà còn có cả hai cha con ông Trịnh vượt đường đêm trở về từ thị trấn. Vị khách rất hài lòng với hàng mẫu của họ, bây giờ đợi họ hoàn thành đơn hàng là xong.
Hai người hồ hởi về nhà, thấy Đông Sinh không lên núi mà lại nằm nhoài trên giường sưởi thì lấy làm bối rối. Anh ba là người chăm chỉ nhất nhà, bình thường bất kể loại thời tiết nào cũng không thể cản anh đi săn thú, huống chi là một ngày đẹp trời như hôm nay? Sao bình minh đã lên mà chưa ra ngoài nữa, hôm nay trời nắng đẹp lắm mà!
Ông Trịnh vội hỏi han: “Thằng ba sao thế? Ốm hả?”
Đông Sinh vừa xoay người lại, hai cha con đã giật thót mình: trên cổ anh có dấu vết của một vòng thít đỏ, giọng nói cũng khản đặc: “Cha, anh cả, con có chuyện muốn nói với hai người.”
Sau đó Đông Sinh kể lại chuyện gặp Phù Ly hôm qua, cuối cùng còn cảm thán, “Sao cậu ta mạnh vậy nhỉ? Hỡi ôi, mạnh chẳng giống người ấy chứ!”
Ông bác vội trừng anh, “Bậy bạ, mạnh hơn mày là thành không giống người hả?! Cái thằng nhãi này muốn ăn đòn phải không?”
Hiếm có lần anh cả nói trúng trọng tâm, “Cha, hay là mình đến thăm Thủy Nhi và cậu ân nhân đấy xem sao, có gì quan sát thêm rồi hẵng nói.”
Ông Trịnh thấy cũng có lí, nhưng kinh nghiệm tích lũy lâu năm giúp ông luôn làm việc cẩn trọng và đáng tin cậy. Ông liền gọi vọng lên báo với Thủy Thời, bảo rằng đợi lát nữa nhà ông cơm nước xong xuôi sẽ ghé qua thăm nhà cậu.
Trước đấy ít lâu Thủy Thời đang ngồi rung chân trước bàn và xúc mật ong ăn trong sung sướng. Sói Con cũng hưởng ké một phần, ngon đến mức nó lúc lắc đầu mãi.
Lúc này, nghe tiếng ông Trịnh dưới núi gọi mình, Thủy Thời ra ngoài đáp lại một câu rồi trở về trong tâm trạng thấp thỏm. Cậu liếc nhìn Phù Ly đang nghỉ ngơi…
Anh ấy có mái tóc xõa tung và cứng rắn, cơ thể vạm vỡ, mỗi lần mở mắt, anh lại đem đến cho người ta cảm giác khó thở. Lấy đâu ra người nào giống Phù Ly chứ? Anh ấy quá ngang tàng và tự tại.
Thủy Thời ngẫm nghĩ, gãi đầu, khi liếc qua cái đuôi tết bím xinh đẹp của Bé Ngựa Đen, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.
Thế là, cậu rề rà lết đến cạnh Phù Ly, nhìn quả đầu lộn xộn như bờm sư tử của hắn mà đôi bàn tay nhỏ bé lại vô thức giật nhẹ.
“Phù Ly… à thì… em bảo anh cái này… thầy thuốc dặn muốn dưỡng bệnh thì trước tiên phải tết tóc!”