Tuyết bay dày đặc giữa không trung. Củi đã cháy sạch, Thủy Thời choàng tấm da cừu, cơ thể lạnh đến mức cậu bắt đầu thấy buồn ngủ. Nghĩ ngợi giây lát cậu nhét hai quả trứng với hoa văn đỏ vào lòng rồi tự nhủ rằng, sống chết có số.
Trong cơn mơ màng, cậu cảm giác có gì đó đang lay túp lều của cậu.
*
Sau khi đi tuần lãnh địa, Phù Ly sải những bước nhanh trên nền tuyết về đến nhà cây. Không thấy ai, hắn khịt mũi ngửi, đoạn nhảy xuống dưới tàng cây và đào lên một được một ổ tuyết.
Đứng giữa đống tuyết ngập tận đầu gối, thở ra hơi nóng hầm hập, hắn thọc hai cánh tay vạm vỡ xuống đụn tuyết gồ lên dưới tán cây. Tuyết tan ra và chảy xuống khi tiếp xúc với làn da nóng bừng của hắn. Chỉ trong vòng đôi ba lần hít thở, Phù Ly đã kéo ra được cả thú cái lẫn túp lều.
Vén cửa lều làm từ da hươu khô cứng, nhìn thú cái – mà mới đây thôi còn bị tuyết vùi sâu – co rúm người, hắn rống lên một tiếng từ cổ họng. Giật mình, Thủy Thời trong lều tỉnh táo hơn.
Sụt sịt cái mũi, cậu run lập cập mà khàn giọng gọi, “Anh Phù… Phù Ly!”
Nhằm mục đích giữ ấm nên ban đầu Thủy Thời không dựng lều to. Vì vậy, thân hình cao khỏe của Phù Ly hoàn toàn không chui vào được. Nhưng hiện giờ đôi chân Thủy Thời đã bị cái lạnh làm cho đông cứng, khiến cậu tạm thời không thể cử động.
Phù Ly liền thò tay vào, tóm lấy bắp chân Thủy Thời và lôi thẳng cậu ra.
Thủy Thời run dữ dội hơn khi gặp gió rét. Thấy thế, Phù Ly ôm cậu vào lòng, hai cái cẳng lạnh băng được hắn nhét vào áo da thú hai bên hông của hắn, rồi hắn bọc thêm cho cậu một lớp da cừu.
Sau đó hắn cúi đầu ngửi lên chóp mũi cậu: lạnh băng, nhưng may thay hơi thở vẫn ổn định.
Bất ngờ được quây kín bởi lồng ngực ấm nóng làm Thủy Thời có chút ngạc nhiên, song không tài nào cưỡng nổi nguồn nhiệt này lại thôi thúc cậu vô thức nhích gần hơn về phía nó. Ấm quá đi thôi! Thậm chí lồng ngực cứng như đá ấy còn ấm tới mức hun nóng đỏ cả mặt Thủy Thời. Thế rồi, sau đó, cậu chưa kịp bình tĩnh thì gương mặt với những đường nét góc cạnh của đối phương đã bất thình lình phóng lớn, cùng với ánh nhìn chằm chằm của cặp mắt vàng đồng. Họ cảm nhận được hơi thở của nhau.
Lúc này không chỉ cơ thể, mà cả tâm trí Thủy Thời cũng đều hóa đá.
Cậu lặng lẽ rúc trở lại trong ngực Phù Ly, dùng hai chân hai tay quắp chặt lấy hắn và được hắn bọc kín bằng tấm da cừu.
Tiếp theo, vượt núi băng đèo giữa trời tuyết phủ, một cách gian nan, Thủy Thời được đưa về chốn dung thân của bầy sói trên triền núi rồi được nhét vào ổ sói khô ráo và ấm áp của anh chàng thú dữ.