Làm một người mẹ, đương nhiên muốn con gái mình không chịu thiệt thòi. Nếu Thẩm Thanh Hoà cố ý đi trêu chọc Thẩm Giáng Niên, chắc chắn Thẩm Giáng Niên sẽ khuất phục, cho nên hôm nay gọi Thẩm Thanh Hoà đến đây, một là bà muốn thử, hai là tỏ rõ quan điểm, tính cách của Thẩm Giáng Niên, một khi đã muốn làm gì thì chín con trâu cũng không kéo trở lại được, cho nên Lục Mạn Vân xuống tay trực tiếp từ chỗ Thẩm Thanh Hoà.
Phản ứng của Thẩm Thanh Hoà, nên nói thế nào đây? Lục Mạn Vân có ngoài ý muốn, nhưng mà… cũng có thích hơn. Nói một cách đơn giản, tính cách của Thẩm Thanh Hòa, bà rất ưng.
Thẩm Giáng Niên đi xuống một lúc vẫn chưa lên, Lục Viên Sơn và Thẩm Vạn Thành đang chơi cờ trong thư phòng đều đã đi ra, “Giáng Niên còn chưa về à?” Lục Viên Sơn đối với Thẩm Giáng Niên cũng rất thương yêu, nhưng mà Thẩm Giáng Niên trưởng thành, thì ông không gọi biệt danh của Thẩm Giáng Niên nữa, thật ra ông cũng từng khuyên phu nhân nhà mình đừng gọi thế nữa, nhưng Thẩm Giáng Niên lại là người mà Quan Chi Viện đặt trên đầu trái tim, làm sao mà sửa được. Thấy Thẩm Giáng Niên cũng không phản đối kịch liệt, nên Lục Viên Sơn cũng không nói nữa.
“Đã về rồi, mới tiễn bạn xuống lầu.” Quan Chi Viện ngồi ngay ngắn ở sô pha trả lời, Lục Mạn Vân nói: “Vạn Thành, anh gọi điện thoại cho Giáng Niên đi, nói con bé nên lên nhà rồi.” Biết hai người sẽ khó mà gặp lại nhau, ít nhất là Thẩm Thanh Hòa sẽ không chủ động, cho nên Lục Mạn Vân cho phép con bà đi dây dưa một lát.
Dưới lầu, Thẩm Giáng Niên thở không ra hơi, cô không chờ thang máy, gấp gáp vội chạy xuống bằng thang bộ, hai mắt đỏ hoe, nhưng lại không khóc, nhưng thế này lại làm cho người ta càng thương tiếc. Thẩm Giáng Niên đứng ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, nhìn người này chăm chú, không nói lời nào, Thẩm Thanh Hoà chờ cô ổn định lại hơi thở, mới lãnh đạm nói: “Đừng làm loạn nữa, lên nhà đi.” Nói xong thì đi vòng qua.
Thẩm Giáng Niên giơ tay ngăn cản, không cho cô đi, lại không biết dùng lý do gì để giữ cô ở lại: “Mẹ em đã nói gì với người? Bà ấy nói lời khó nghe lắm sao?” Cánh tay đang giơ lên của Thẩm Giáng Niên mỏi nhừ, cô tiến lại gần, dùng đầu ngón tay túm lấy góc áo Thẩm Thanh Hoà, “Nếu như bà ấy thực sự làm vậy, thì em xin lỗi, nhưng mà mấy lời đó là mẹ em nói, chứ không phải ý của em, bà ấy không đại diện cho em….”
“Thẩm Giáng Niên.”
Giọng nói vẫn êm dịu, dễ nghe, Thẩm Giáng Niên hơi ngẩng đầu nhìn cô, mím môi, giống như đang cố gắng chịu đựng.
“Thẩm Giáng Niên, giữa chúng ta…” Thẩm Thanh Hoà vừa mới mở miệng, Thẩm Giáng Niên đột nhiên đưa tay che môi, khóc nói: “Đừng nói, đừng nói.” Cô yếu ớt lắc đầu, như đang cầu xin: “Đừng nói những lời tổn thương, em chỉ là….” Thích người mà thôi.
Thẩm Thanh Hoà cắn chặt răng, kiềm chế cảm xúc sắp bộc lộ, cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Thẩm Giáng Niên, ậm ừ rồi nhẹ nhàng nói: “Đừng làm tổn thương gia đình em, mọi người cũng vì yêu thương em mà thôi.” Thẩm Thanh Hoà lại lần nữa muốn lui ra, nhưng góc áo đã bị túm chặt, Thẩm Giáng Niên cúi đầu, đột nhiên cười một tiếng, buồn bã nói: “Em không muốn làm tổn thương những người mà em quan tâm, nhưng mà, người em quan tâm, lại luôn sẵn sàng làm tổn thương em.” Các người ngoài miệng luôn nói là muốn tốt cho tôi, nhưng mà có ai biết rằng dưới gương mặt cười của tôi lại là nước mắt.
Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở ra, giống như đang thở dài, cô hơi dùng sức đẩy tay Thẩm Giáng Niên ra, kiên quyết nói: “Thẩm Giáng Niên, chúng ta…”
“Thẩm Thanh Hoà!” Thẩm Giáng Niên lại lên tiếng trước. Nước mắt lưng tròng, Thẩm Thanh Hoà cuối cùng cũng dịu giọng lại, “Tôi không phải người tốt.” Thẩm Thanh Hoà nói: “Giữ khoảng cách là điều tốt cho em.”
Lại là tốt, cô không muốn cái loại ý tốt này, “Em không cần, cái tốt trên danh nghĩa mà các người đối với em, chỉ làm em khổ sở.” Thẩm Giáng Niên nước mắt giàn giụa, “Bây giờ, em thích người, người rời xa em, sẽ làm em đau khổ.”
Thẩm Thanh Hoà không lên tiếng, Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay cô, dùng sức nắm chặt: “Thẩm Thanh Hoà, em cũng không phải là người tốt.” Cô vừa khóc vừa cười nói: “Có lẽ, em ở trước mặt người, che giấu rất tốt, khiến người cho rằng em là người tốt, nhưng mà không sao hết, người sớm muộn cũng sẽ biết em là loại người thế nào, bây giờ, em chỉ có một yêu cầu, nếu người đáp ứng em, em sẽ để người đi.”
“Em nói đi.”
“Không cho phép người phớt lờ em.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà lãnh đạm, không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên cười hỏi: “Sao, là bởi vì người để tâm đến em, cho nên không dám sao?” Thẩm Giáng Niên chớp mắt, nước mắt chảy xuống, nói: “Không phải người sợ em sẽ quấn lấy người, dùng tình cảm trói buộc người đấy chứ, Thẩm Thanh Hoà, bây giờ em nói cho người biết, em không cần tình yêu của người, em chỉ cần thân xác của người, dáng vẻ của người, ở trên giường đáp lại em, em chỉ cần vậy thôi, nếu người có người trong lòng, vậy thì cứ giữ lại đi, nếu người muốn đối xử tốt với người kia, vậy thì đối xử tốt đi, em sẽ không nhắc đến.” Thẩm Giáng Niên đoán, Thẩm Thanh Hoà từ chối cô, có lẽ là vì trong lòng đã có người, có lẽ đó mà một người mà cô ấy yêu sâu đậm, mặc dù cô chưa từng được gặp, nhưng mà bây giờ cô không nghĩ ra được lý do khác.
Cô ghen, có thể nói ra được những lời này, coi như đã cực hạn, trên thực tế, cô cũng không biết có làm được hay không, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không biết, chỉ là bây giờ cô phải nghĩ ra mọi cách để duy trì mối liên hệ với Thẩm Thanh Hoà, theo như lời Thẩm Giáng Niên nói, thì nếu cô không thích Thẩm Thanh Hoà, thì sớm đã rời khỏi người này. Cô là người như thế, nhất định phải có cho bằng được, nếu không thích người ta, cho dù đối phương có dây dưa thế nào cũng vô dụng.
Đến mức phải nói thế này, đột nhiên Thẩm Giáng Niên chán ghét bản thân như thế, cô hy vọng, Thẩm Thanh Hoà sẽ không giống cô. Nếu Thẩm Thanh Hoà không thích cô, thì cho dù cô có dây dưa thế nào cũng vô dụng. Đơn phương dây dưa với người ta, sẽ làm cô thống khổ.
Nói cô ích kỷ cũng được, hèn hạ cũng chẳng sao, bây giờ, chặt đứt mối liên hệ với Thẩm Thanh Hoà, sẽ làm cô vô cùng thống khổ, ngoại trừ cái này ra, bắt cô làm gì cô cũng có thể làm, cho dù sự dây dưa của cô khiến Thẩm Thanh Hoà chán ghét, cô cũng muốn làm. Chỉ là nói đến cùng, cô cũng để tâm đến người này, cho nên mới chịu nhượng bộ.
“Thẩm Giáng Niên.”
“Người đừng có cắt ngang lời em, chờ em nói xong đã.” Sắc mặt Thẩm Giáng Niên có chút ửng hồng, cô cười khổ nói; “Em biết, em làm như thế này thật hèn hạ, nhưng mà, bây giờ tim em không còn là của em nữa, em thích người, không có cách nào khống chế được, em đem bản thân em trao cho người, chưa từng hối hận bao giờ, từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, cũng đều như vậy.” Hai tay cô nắm chặt thành quyền, “Em biết, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, người không thích em, điều này cũng rất bình thường, nhưng mà ít ra, người vẫn còn thích cơ thể của em.” Đôi mắt ngấn lệ của cô, toát ra vẻ đầy tự tin, “Chúng ta hãy giao ước bằng miệng đi.”
Thẩm Giáng Niên lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, đôi mắt trong veo ngước lên, đã bớt e thẹn hơn trước, cô ra điều kiện: “Chúng ta chỉ ngủ với nhau thôi, nếu một ngày nào đó người chán em rồi, muốn cùng người khác lên giường, thì hãy nói cho em biết, em sẽ rời đi không do dự.” Tim đau như dao cắt, là cái cảm giác gì đây? Thẩm Giáng Niên cũng chưa từng trải nghiệm qua, nhưng giờ phút này, cô vô cùng đau đớn.”
Một lúc sau, “Còn em thì sao?” Thẩm Thanh Hoà nheo mắt hỏi.
“Em sao?” Thẩm Giáng Niên hé môi, cô nghiêng người, nhìn người qua đường đi tới đi lui cách đó không xa, đột nhiên cười hừ một tiếng, “A, nếu có một ngày như vậy, em sẽ không bao giờ lên giường với người nữa.” Ánh mắt cô như đốm lửa, khoá chặt Thẩm Thanh Hoà, “Không bao giờ chủ động với người nữa.”
Muốn mất đi em, thật ra rất đơn giản, Thẩm Thanh Hoà, em chỉ muốn biết, người sẽ làm thế sao?