Tuy rằng rất muốn phản bác, nhưng vì người nào đó ở phía sau đang tỉ mỉ tắm rửa cho cô, cô liền vô lực phản bác. Xem ra, chờ đến khi thân thể khôi phục, cô cảm thấy vẫn cần nói chuyện với hắn thật kỹ càng.
Cảm nhận được người nào đó rửa sạch sẽ cho mình xong, cô nhanh chóng nhảy ra từ bồn tắm, tiếp theo ngậm lấy khăn tắm đang treo vứt trên đất, sau đó tự mình lăn lên, lau khô bộ lông mèo đang ướt sũng.
Bởi vì là thân mèo, hành động này cô làm ra cực kỳ thú vị, chẳng qua cô đã không để bụng loại chuyện mất mặt này, hiện giờ cô chỉ muốn lau khô, sau đó nhanh nhanh chạy mất. Chỉ là cô đã quá đề cao bản lĩnh của mình, lúc này thiếu thốn đang linh khí, cô căn bản không dùng được sức mạnh. Mắt thấy đã đi tới cửa, nhìn cánh cửa bị khóa lại kia, cô một lần nữa…… tính sai rồi.
Mặc Diệc lười nhác dựa vào bồn tắm, nhìn hành động chạy trối chết của cô, hắn căn bản không lo lắng chút nào. Cuối cùng, thấy cô mặt ủ mày chau dừng ở cửa, hắn không khỏi cười thành tiếng.
Đường Đường của hắn, sao lại đáng yêu như vậy.
Chẳng qua, muốn bỏ lại hắn rời đi một mình, thói quen xấu này phải sửa.
“Nhóc vô lương tâm muốn ra ngoài?”
Đường Khanh vừa nghe đến xưng hô này, râu mèo cũng đều run lên.
Mặc Diệc thấy cô không nói, cũng không vội, ngược lại thong thả ung dung ngâm mình, đợi qua ước chừng hai mươi phút, lúc này hắn mới đứng lên.
Nghe được tiếng nước sau lưng, Đường Khanh căn bản không dám quay đầu lại, cô không muốn lại lần nữa chảy máu mũi.
Mặc Diệc tùy ý quấn khăn tắm quanh hông, sau đó mới hướng đi tới cửa, ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực.
“Thân thể còn chưa khỏe, chạy loạn cái gì.” Nói xong, cầm lấy máy sấy trên bệ rửa mặt, nghiêm túc sấy khô cho cô.
Tắm một trận xóa đi mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, đợi đến lúc trở lại trên giường, cô liền trực tiếp ngủ, một giấc này ngủ thật sự sâu, khi lần nữa tỉnh lại, cô đã thấy mình ở tập đoàn Mặc thị.
Bên tai truyền đến giọng nói mơ hồ, dường như đang hạ lệnh.
Mặc Diệc cúp điện thoại, cảm nhận được tiểu gia hỏa trong tay dường như hơi nhúc nhích, lúc này mới nói: “Tỉnh?”
“Meo.”
“Muốn ăn cái gì, để anh cho người chuẩn bị.” Nói xong, hắn đưa điện thoại di động qua.
Nhắc đến ăn, Đường Khanh đâu còn khách khí, trực tiếp giơ móng vuốt nhỏ phấn nộn lên, chạm vào màn hình di động, rất nhanh, danh sách đồ ăn liên tiếp được đánh ra.
Mặc Diệc lần nữa cầm lấy di động, đột nhiên, hắn híp hai mắt lại, sau đó liền cầm lấy móng vuốt nhỏ của cô mèo nào đó ấn xuống màn hình, sau vài lần liên tục, hắn mới lưu luyến buông móng vuốt nhỏ của cô ra.
Đường Khanh nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
Mặc Diệc mỉm cười sờ sờ lông xù của cô, “Anh lưu vân tay của em vào.”
Đường Khanh nghe mà mặt già đỏ lên, rõ ràng chỉ là lời nói bình thường, sao từ trong miệng người đàn ông hệ cấm dục nào đó nói ra, liền khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh còn hơn cả lời âu yếm chứ. Nghĩ vậy, cô lập tức lắc lắc đầu, không thể để sắc đẹp làm cho mê muội!
Đã lâu không chơi di động, cô mèo nào đó chơi vui vẻ vô cùng, đến tận lúc trời sắp tối, di động cũng sắp hết pin, lúc này mới không tình nguyện trả điện thoại di động về.
Mặc Diệc nhìn thấy lượng pin báo động đỏ, nhướng mày, cũng không nói gì, chỉ nói, “Đợi nửa giờ nữa, chúng ta liền về nhà.”
“Meo!”
Đường Khanh tỏ vẻ thấu hiểu, huống hồ một ngày không ngủ, lúc này cô ngủ bổ sung cũng không tồi.
Nhưng cô vừa nhắm mắt lại, sau lưng đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của thư ký bên ngoài.
“Mặc tổng, Dạ tiểu thư lại tới nữa, nói muốn gặp ngài.”
“Để cô ta vào.”
Dạ tiểu thư tổng cộng có hai vị, chẳng qua Đường Khanh cũng không cảm thấy nữ chính sẽ đến đây. Vốn tưởng rằng nhìn thấy Dạ Khuynh Tuyết sẽ không có gì kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy tay cô ta quấn băng gạc, cô vẫn là nghi hoặc một phen.
“Mặc Diệc, anh thật quá đáng!” Dạ Khuynh Tuyết nước mắt rưng rưng, tuy nói lời chỉ trích, nhưng lại đủ khiến người ta thấy mà đau lòng.
Đương nhiên, loại đau lòng này là đối với những người khác, chứ một người một mèo trước mắt lại không có nửa điểm đau lòng, ngược lại mặt đầy vẻ chán ghét.
“Nếu tay Dạ tiểu thư bị thương, vẫn không nên chạy loạn mới ổn, nếu không, tiếp theo liền có thể không may mắn như vậy nữa.”
Giọng nói lạnh băng vang lên, nước mắt vốn đọng trong mắt Dạ Khuynh Tuyết hoàn toàn chảy xuống, “Vì sao!”
Cô ta cuồng loạn kêu khóc, nhưng đối phương lại mặt đầy lạnh nhạt nói: “Dạ tiểu thư đã làm gì, trong lòng cô hẳn tự biết rõ, tôi chẳng qua chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi.”
