Thân thủ của người này tốt như thế à?
Miêu San sốt ruột: “Ông xã à, anh đang làm cái gì vậy, còn không đánh cho bọn họ ngã ống nhanh nhanh đi, bà xã của anh bị người khác khi dễ, sao anh lại có tâm tư lề mề với bọn họ vậy chứ?”
Ngọn lửa này được đốt cháy rất kịp thời.
Lòng háo thăng và sự xấu hổ của Vương Mãnh đồng thời được bộc phát, trong nháy mắt bộc ra thực lực mạnh mẽ như một tia chớp mà nhảy đến trước mặt Giang Nghĩa, khuỷu tay và đầu gối cùng nhau tấn công.
Người bình thường căn bản không có khả năng ngăn cản được.
Nhưng mà chiến thần Tu La không phải là người bình thường.
Hai cánh tay của Giang Nghĩa nâng lên chặn khuỷu tay và đầu gối của Vương Mãnh lại, sau đó đảo khách làm chủ, nâng đầu gối lên đá vào bụng Vương Mãnh.
Âm.
Một âm thanh thật lớn vang lên, Vương Mãnh đâm vào vách tường rắn chắc, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, cho dù là kẻ ngốc thì cũng có thể nhìn ra được Vương Mãnh căn bản không phải là đối thủ của Giang Nghĩa, đẳng cấp của hai người chênh lệch nhau nhiều lắm.
Miêu Đồng thở phào một hơi.
Chẳng trách lúc nấy Giang Nghĩa lại không chịu đi, hóa ra là thân thủ của Giang Nghĩa lại đáng gờm như thế.
Lúc này, sự ái mộ của Miêu Đồng đối với Giang Nghĩa nhanh chóng lan tràn, cô ta ý thức được mình đã hiểu lầm Giang Nghĩa rất nghiêm trọng, có lẽ người đàn ông này cũng không cà lơ phất phơ như vẻ bề ngoài.
Anh ta có thực lực sâu đến mức không thể lường được.
Miêu San cũng đã ý thức được sự việc không đúng, cô ta biết là Vương Mãnh lợi hại đến cỡ nào, nhưng cho dù như thế vân bị bại dưới tay Giang Nghĩa chưa tới ba chiêu.
Đủ để nhìn thấy sự lợi hại của Giang Nghĩa.
Làm sao bây giờ đây?