“Vấn đề nằm ở đây.” Laura tức đến nỗi muốn nhảy dựng cả lên: “Cái tên khốn nạn đáng chết ấy thế mà lại đưa tiền cho Miêu Đồng trước chúng ta một bước, giúp cô ta vượt qua khó khăn, bây giờ Miêu Đồng đã trở thành người của anh ta”
Lão gia Rết ngỡ ngàng.
Điều này đồng nghĩa với việc bọn họ bận rộn cả ngày trời, cuối cùng đến lúc hái quả ngọt thì lại bị người khác cướp mất.
Chẳng trách Laura lại tức giận như thế.
Nếu đổi lại là lão gia Rết mình gặp phải chuyện này, mình cũng sẽ tức giận dậm chân.
Ông ta tò mò hỏi: “Là tên khốn nào lại làm ra loại chuyện thất đức như thế chứ? Lưu Cảnh Minh, Thường Hướng Đông?”
Thật ra thì bản thân lão gia Rết cũng biết rằng không thể nào là hai người đó.
Lưu Cảnh Minh không có lý do gì để giúp đỡ Miêu Đồng, Thường Hướng Đông thì không có nhiều tiền như thế, hai người đó đều có thể loại bỏ. Nhưng ngoại trừ hai người đó ra, ông ta thật sự không nghĩ ra được người nào có thể giúp đỡ Miêu Đồng.
Thẳng cho đến khi Laura nói ra tên của người kia.
“Là… Giang Nghĩa.”
Cạch.
Sắc mặt của lão gia Rết lập tức thay đổi.
Lúc đầu, ông ta còn muốn khuyên Laura rộng lượng một chút, thất bại thì thất bại, không cần phải so đo quá nhiều.
Nhưng sau khi nghe thấy hai chữ Giang Nghĩa, lão gia Rết không còn bình tĩnh được nữa. Tên ranh đáng chết này đã phá hỏng biết bao nhiêu chuyện của lão gia Rết, bây giờ lại càng nghiêm trọng hơn nữa, dám cướp mất thành quả.
Ghét đến nỗi muốn giết chết.
Mối thù của Weiss vân còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại tăng thêm mâu thuẩn.