Lão Yêu bày thế muốn cho Giang Nghĩa một đấm thì nhân viên an ninh lập tức xông tới: “Thưa ngài, mời ngài trở về chỗ ngồi của mình, nếu không chúng tôi sẽ thực hiện biện pháp cưỡng chế: Lão Yêu lúc này mới thôi.
Anh ta quy củ trở lại chỗ ngồi của mình, sau khi nhân viên an ninh rời đi, anh ta cất Cao giọng nói với Giang Nghĩa ngồi ở phía trước: “Đừng vui mừng quá sớm, ở trên máy bay có nhân viên bảo vệ bảo vệ cậu, đợi xuống máy bay sẽ cho cậu biết mùi!”
Đồng thời, anh ta nói với phía trước bên trái: “Còn cả hai ả đàn bà các cô, đừng tưởng rằng chuyện này kết thúc như vậy, các anh em của Dạ Cầm chúng tôi đều đợi ở bên ngoài sân bay. Vừa xuống máy bay thì sẽ đưa hai người đi.”
“Không phải không cho ông chơi hay sao?”
“Ha ha, ở thủ đô, còn chưa có người phụ nữ nào ông không chơi được! Đợi xuống máy bay, hai người sẽ biết cái gì gọi là cầu sống không được cầu chết không xong!”
Buông lời hăm dọa xong, lão Yêu vắt chéo chân dựa vào lưng ghế.
Anh ta và anh Báo nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười tà ác, đợi máy bay hạ cánh, gọi các anh em tới đón, trước tiên xử lý người nam, sau đó bắt cóc phụ nữ.
Vậy còn không phải muốn chơi thế nào thì chơi thế đó hay sao?
Ở thủ đô, người dám động vào Dạ Cầm bọn họ vấn không có mấy người!
Ở phía trước bên trái.
Cô gái lolita lại muốn khóc rồi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, kéo tay của cô gái lạnh lùng: “Chị Laura, chúng ta phải làm sao?”
Laura bình tĩnh hơn nhiều.
Cô ta lạnh nhạt nói: “Không cần sợ, có chị ở đây, không ai có thể làm tổn thương em hết”
Cả chặng đường yên ắng..
Rất nhanh thì máy bay đã hạ cánh.
Lão Yêu đứng dậy trước, cố ý ở đăng sau đá một cước vào ghế của Giang Nghĩa, hằn học nói: “Anh đây lát nữa đi xuống triệu tập anh em, thằng oắt cậu đợi chết đi”
Sau đó anh ta còn cố ý rời đi từ lối đi bên trái, quay đầu trừng mắt với cô gái lolita và cô gái lạnh lùng.
“Hai người các cô, đợi bị ông sủng hạnh đi”