Giang Nghĩa nói: “Mệt rồi.”
Đinh Nhị Tiến thở dài, đúng vậy, ai ngồi vào vị trí của Giang Nghĩa cũng đều kiệt quệ cả về thể chất và tinh thần.
Tô Cầm ở bên cạnh nói: “Haiz, từ chức cũng từ chức rồi, với năng lực và nhân mạch của Nghĩa, sau này còn sợ không kiếm được tiền sao? Không sao, ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi tính.”
Đinh Nhị Tiến lắc đầu: “Thực ra với tôi thì chả có vấn đề gì, chỉ là Thu Huyền…”
Ông ta nhìn Giang Nghĩa: “Hai đứa là vợ chồng, cậu giấu con bé lâu như vậy, khó trách khỏi sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng. Vốn dĩ con bé có thể cảm thấy tự hào vì cậu, nhưng bây giờ, con bé chỉ cảm thấy mình giống như một con ngốc, bị cậu xoay như chong chóng. Haiz, Thu Huyền ở trong phòng ngủ, tự cậu đi vào giải thích với con bé đi.”
Giang Nghĩa gật đầu, sải bước đi đến cửa phòng ngủ.
Đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt anh là dáng người thướt tha, xinh đẹp của Đinh Thu Huyền, mỗi lần về nhà, nhìn thấy Đinh Thu Huyền, Giang Nghĩa đều cảm thấy hạnh phúc.
Anh đóng cửa lại.
‘Vợà..
Đinh Thu Huyền không thèm nhìn anh, trực tiếp quay mặt đi.
Giang Nghĩa sững sờ, anh không phải là kiểu người biết dùng những lời ngon ngọt để dỗ phụ nữ, trên phương diện tình cảm có chút không nhạy bén, quá thẳng nam.
Nên, lúc đối mặt với tình huống như ngày hôm nay, anh có chút luống cuống.
Không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì.
Cứ đứng ở đó giống như một tên ngốc, đứng tận năm sáu phút.