Nghĩ lại mà sợ, mới là thật sự sợ.
“Giang Nghĩa cậu đừng lập lờ với tôi nữa, cậu nói Tạ Mạnh Trí là thuộc hạ của cậu, vậy cậu là phó cục trưởng hay là cục trưởng?”
“Đều không phải.”
“Vậy cậu là gì”
“Tổng phụ trách của khu Giang Nam.”
Choang, ly trà trong tay Thạch Khoan rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa.
Không khí giống như ngưng đọng lại.
Thạch Khoan vừa rồi đã thử các loại huyễn tưởng, từng có rất nhiều suy đoán về thân phận của Giang Nghĩa, nhưng không đoán được Giang Nghĩa vậy mà là tổng phụ trách của khu Giang Nam!
Thật sự là lù đù vác cái lu mà chạy.
Nếu Giang Nghĩa là phó cục trưởng cho dù là tổng cục, cũng còn cái để nói; nhưng bây giờ thân phận của Giang Nghĩa là tổng phụ trách, vậy căn bản không cần nói nữa.
Nghĩ lại hành vi của Thạch Khoan trong khoảng thời gian này, ha ha, có khác gì tìm chết không?
“Tổng phụ trách?”
“Tốt, Giang Nghĩa, cậu thật sự là biết giả bộ!”
“Mẹ kiếp thân phận của cậu đã cao tận trời rồi, còn từ sáng tới tối giả bộ đáng thương ở trước mặt tôi, tôi thật sự là xem thương cậu, xem thường cậu rồi!”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Tôi cũng hết cách. Thạch Khoan, hồ ly thông minh như ông, nếu tôi không che giấu thân phận của tôi thì làm sao khiến ông sơ ý, lộ ra đuôi hồ ly chứ?”
Phải.
Nếu ngay từ đầu Thạch Khoan biết thân phận của Giang Nghĩa, vậy thì tuyệt đối sẽ không có hành vi tối nay.
Đối đãi với đối thủ khác nhau, đương nhiên sẽ sử dụng thủ đoạn khác nhau, đây là tác phong làm việc của Thạch Khoan.