Người đã đứng rồi, nhưng mà hai chân vẫn còn run rẩy.
Tạ Mạnh Trí vỗ vỗ vai ông ta: “Đi vào đi, tổng phụ trách có lời muốn nói với ông đó.”
Chắc chắn là có lời muốn nói.
Vương Khuông Nghĩa nơm nớp lo sợ đi vào, quay người đóng cửa lại, từ từ đi đến trước mặt Giang Nghĩa, ông ta thật sự không thể kiềm chế nổi mà bịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Tổng phụ trách, tôi sai rồi.”
“Tôi không biết ngài ở đây, cho nên mới nhất thời hồ đồ.”
“Nếu như tôi biết là ngài thì tôi chắc chắn sẽ không để người nhà họ Triệu phách lối như thế, chắc chắn sẽ lập tức bảo vệ ngài.”
Giang Nghĩa nhấp một ngụm trà, không ngẩng đầu lên mà nói: “Ý của ông là nếu như lúc này người ngồi ở đây không phải là tôi thì ông sẽ giúp nhà họ Triệu làm xằng làm bậy.”
Câu nói này nghe không nặng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì nó đủ để giết người.
Vương Khuông Nghĩa tuôn mồ hôi lạnh.
Ông ta cứng họng không biết phải giải thích như thế nào.
Giang Nghĩa nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Vị trí phó cục này của ông, hình như là không đúng trách nhiệm cho lắm, từ chức đi.”
Một câu nói, Vương Khuông Nghĩa liền mất chức.
Ông ta tuyệt vọng quỳ dưới đất, mình đã phải trầy trật lăn lộn nhiều năm, không dễ dàng mới có thể ngồi vào vị trí này, kết quả một câu nói của Giang Nghĩa liền hủy bỏ tất cả.
Quá ác.
Quá tàn khốc.
Nhưng mà có thể trách ai đây, còn không phải là bởi vì ông ta làm “nô lệ” cho nhà họ Triệu, cho nên mới có thể đi đến bước đường này.