“Đưa cho anh một chữ… cút!”
Khổng Liên Đằng không vui: “Này, sao lại nói như thế? Dù sao thì tôi cũng đã dẫn người tới cho cô rồi, mà tôi đã dựa theo yêu cầu của cô mà ký hợp đồng, mặc dù chỉ là ký một bản hiệp nghị, nhưng mà cũng đã ký rồi. Những chuyện cô muốn tôi đều đã làm xong, theo lý mà nói, cô phải đưa cho tiền chứ. Cô muốn chê bai tôi hoàn thành không tốt, vậy thì được thôi, cô đưa ít một chút, tôi không cần ba mươi tỷ nữa, đưa tôi hai mươi bốn tỷ là được.”
Còn đòi hai mươi bốn tỷ?
Đinh Hoàng Liễu cạn lời mà nhìn Khổng Liên Đằng: “Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không hả, hai mươi bốn tỷ hả, hai triệu bốn trăm nghìn tôi cũng không đưa cho anh.”
Hai người càng nói càng gay go.
Khổng Liên Đằng nổi giận nắm lấy cổ áo Đinh Hoàng Liễu: “Đừng tưởng là ông đây không dám đánh cô, nếu như không trả tiền thì ông đây sẽ tìm mấy người chơi đùa với cô, để cô biết cái gọi là xã hội hiểm ác.”
Đinh Hoàng Liễu khóc không ra nước mắt.
Khi dễ người quá đáng.
Lúc này, Đinh Hồng Diệu đi tới khoác tay lên trên tay Khổng Liên Đằng, dùng sức một chút, liền nghe thấy cụp một tiếng, cánh tay của Khổng Liên Đằng gần như muốn gãy mất.
Trong nháy mắt, anh ta liền thả lỏng lực đạo.
“A, đau, đau quá…”
“Cậu buông tay ra.”
Đinh Hồng Diệu lạnh lùng nói: “Anh đã chọc giận tôi, cánh tay này xem như là trả giá.”
Nói xong, một cái tai khác của anh ta lại bổ mạnh xuống, trực tiếp bổ gãy cánh tay của Khổng Liên Đằng, Khổng Liên Đằng đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng mổ heo.
“Lên xe đi.”
Đinh Hồng Diệu dẫn Đinh Hoàng Liễu lên trên xe, đạp mạnh chân ga rời khỏi hiện trường, căn bản không thèm quan tâm đến sự sống chết của Khổng Liên Đằng.
Anh ta nói: “Em à, em là con gái, sau này đừng hợp tác với loại người vô liêm sỉ như vậy.”