Ông ta nói: “Hai sợi dây chuyền ngọc này, là một chút tâm ý của tôi, tặng cho hai vị.”
Đinh Hoàng Liễu và Đinh Hồng Diệu liếc nhìn nhau, đều cười.
Lần này không tới uổng công.
Không những có thể xem trò cười, còn có thể được hời free, trên đời này còn có chuyện tốt hơn như vậy sao?
“Ông chủ Viên ông khách sáo quá rồi.”
“Không không không, như này không tính là gì, nếu thật sự có thể ký hợp đồng với giám đốc Giang, lợi ích tôi có được sẽ nhiều hơn những cái này, vậy nên bỏ ra một chút tâm ý như này, cũng là lẽ hiển nhiên.”
“Vậy, tôi cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”
Đinh Hoàng Liễu cũng không khách sáo, trực tiếp cầm lấy sợi dây chuyền bằng ngọc, đeo lên cổ luôn, hỏi Đinh Hồng Diệu: “Anh, anh xem em đeo sợi dây chuyền này có đẹp không?”
Đinh Hồng Diệu không lên tiếng, Viên Thái khen: “Đẹp, thật sự là nghiêng nước nghiêng thành.”
Không ai không thích nghe lời khen.
Đặc biệt là phụ nữ.
Đinh Hoàng Liễu nhìn Viên Thái ở trước mắt, giống như đang nhìn một con lợn, trong lòng thầm nói: một người quá ngu cũng là một cái tội, loại ngu đần như ông nên có bài học nhớ đời, hôm nay tôi không những muốn lấy free đồ, còn muốn ông xấu mặt, khiến ông táng gia bại sản! Đừng trách tôi, muốn trách thì trách bản thân ông có mắt không tròng, không biết Giang Nghĩa.
Bọn họ đang nói chuyện ở đây thì nghe thấy thư ký nói: “Ông chủ, Giang Nghĩa giám đốc Giang dẫn trợ lý của anh ta tới rồi!”
Viên Thái bị dọa giật mình: “Tới rồi sao? Aiya, mau lên, đi ra ngoài đón.”
“Không kịp rồi.” Thư ký nói: “Giám đốc Giang đã vào rồi, ở đó.”