Dần dần, Đinh Hồng Diệu bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình có thể sẽ thua người khác, loại sợ hãi này là cái mà anh ta trước nay chưa từng có.
Trời sinh Du cớ sao còn sinh Lượng.
Có lẽ, Giang Nghĩa chính là người khắc chế anh ta trong định mệnh cũng không chừng.
Trong đám người, Giang Nghĩa ăn xong một miếng bánh kem thì cầm ly rượu lên uống một ngụm, đồng thời bình tĩnh nhìn Đinh Hồng Diệu rời khỏi đại sảnh, trong ánh mắt lập lòe ánh sáng không nắm bắt được.
Trải qua chuyện hôm nay, Giang Nghĩa cũng đã hạ quyết tâm, Đinh Hồng Diệu này xem ra đã tới bước buộc phải loại bỏ.
Quyết không thể giữ lại nữa.
Lúc này, Đinh Thu Huyền ghé tới bên cạnh Giang Nghĩa, khẽ nói: “Chồng, cảm ơn anh.”
Giang Nghĩa nhìn Đinh Thu Huyền, cười xấu xa nói: “Chỉ nói một tiếng cảm ơn sao? Có phải quá keo kiệt không?”
Đinh Thu Huyền bĩu môi: “Vậy anh còn muốn gì?”
“Anh muốn…” Giang Nghĩa cố ý ghé mặt tới, sau đó dùng tay chỉ vào má của mình.
Vẻ mặt của Đinh Thu Huyền đỏ ửng: “Làm cái gì thế? Nhiều người như vậy mà!”
Giang Nghĩa thở dài: “Haizzz, xem ra em quả nhiên là đang keo kiệt với anh.”
Nói, chắc chắn là nói không lại Giang Nghĩa.
Mặt mày của Đinh Thu Huyền đỏ bừng, dằn lòng, lấy hết can đảm ghé qua, chuẩn bị đặt đôi môi đỏ mọng ấm áp đó, hôn lên mặt của Giang Nghĩa.
Nhưng…
Giang Nghĩa xấu xa vào lúc mấu chốt như vậy lại xoay mặt lại.
Đinh Thu Huyền căn bản không kịp phản ứng.
Vì vậy, dưới sự ngỡ ngàng của mọi người, Đinh Thu Huyền hôn lên môi của Giang Nghĩa, mà Giang Nghĩa ném cái ly đi, thâm tình ôm lấy Đinh Thu Huyền.
“Ồ ồ ồ ~ ~” Đinh Phong Thành ở một bên vội vàng lớn tiếng hô lên.
Bầu không khí lần nữa được đốt lên.