Theo lý mà nói thì không đến mức, Thạch Khoan có tiền như vậy, không thể nào làm ra chuyện thấp kém nhàm chán như thế.
Trong sự nghi hoặc của mọi người, số thuốc kia được phát dần đi, phát đến tay mọi người.
Thạch Khoan nói: “Xin mọi người yên tâm, Thạch Khoan tôi tuyệt đối không phải loại lừa đào giang hồ bán thuốc. Những thuốc này đều tặng mọi người miễn phí, xem như chút tấm lòng của tôi.”
Vừa nói vậy, mọi người mới yên tâm.
“Thì ra là tấm lòng của bác sĩ Thạch, vừa rồi tôi còn hiểu lầm người ta, đắc tội đắc tội.”
“Bác sĩ Thạch thật sự là người lương thiện nhất trên đời, không chỉ dạy chúng tôi kiến thức, còn phát thuốc mới tăng cường sức khỏe cho chúng tôi, thật tốt quá.”
“Chúng tôi cảm ơn bác sĩ Thạch.”
Toàn thể thầy cô sinh viên đại học Y Dược đều bày tỏ vô cùng biết ơn Thạch Khoan, toàn trường cực kỳ vui vẻ.
Trên bục giảng, Thạch Khoan ngồi trên ghế nhìn mọi người, mỉm cười, sắc mặt hòa ái, đúng là một ông lão cực kỳ hiền từ, nhìn không ra chút vụ lợi.
Tuy nhiên…
Chính vào lúc mọi người đều cho cảm thấy vui mừng vì chuyện này, một giọng nói cực kỳ đột ngột truyền ra.
“Thuốc này có vấn đề.”
Hử?
Tất cả mọi người đều sững sờ, ùn ùn nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một người đàn ông vóc dáng khôi ngô, gương mặt sắc nét ngồi trên ghế giáo sư, tay cầm dược phẩm cẩn thận quan sát.