“Sẽ không đâu.”
“Những nhà cung cấp này đều đã đồng ý phát triển.”
“Bọn người Sử Chính Cương có bất cứ hành động nào đều sẽ gặp phải đã kích mãnh liệt, bọn họ không dám động đâu.”
Kỳ Chấn gật đầu: “Nói như vậy, bọn người Sử Chính Cương đã là nỏ mạnh hết đà?”
“Không sai.” Giang Nghĩa rất bình tĩnh: “Cho tôi thêm mấy ngày nữa, tôi nhất định sẽ thu phần hàng còn lại trong tay bọn họ với giá tiền thấp nhất.”
…
Ở một bên khác.
Sử Chính Cương đi qua đi lại trong phòng làm việc, lo lắng cũng không xong.
Vốn dĩ ông ta cho rằng liên kết với hai nhà cung cấp khác thì có thể chống lại Giang Nghĩa, kết quả mới phát hiện chuyện này không hề dễ dàng.
Trong tích tắc, thế độc tôn của bọn họ đã bị phá vỡ.
Đến lúc đó, bọn người Giang Nghĩa có thể tùy tiện nhập hàng, hàng của Sử Chính Cương càng trữ càng nhiều, căn bản không có nguồn tiêu thụ.
Càng đáng sợ hơn đó chính là rất nhiều hợp đồng trước đó đã ký bây giờ đồng loạt không chịu trả tiền, xem ra là muốn chạy trốn rồi.
Hàng bán không được, điều này đối với Sử Chính Cương mà nói nó chính là một đả kích khổng lồ.
“Phải làm sao đây?”
Sử Chính Cương rầu rĩ không thôi.
Dương Thành nói: “Ông chủ, nếu không thì chúng ta lôi kéo mấy nhà cung cấp hàng mới đi?”
Sử Chính Cương cười lạnh: “Cậu cho rằng bọn họ ngốc à? Bọn họ cùng với mấy nhà cung cấp chúng ta là mối quan hệ thù địch, đúng lúc tận dụng thời cơ hợp tác với những cửa hàng trang sức của Giang Nghĩa, bắt tay xử lý chúng ta, làm sao có thể giúp chúng ta được chứ?”