“Đúng.”
Kỳ Chấn vừa mừng vừa lo, số hàng còn lại mặc dù không phải là đá dỏm, nhưng cũng không có nghĩa tất cả đều là đá cực phẩm, bỏ ra hơn sáu nghìn tỷ để mua nó có đáng không?
Không hẳn là lỗ, nhưng mà cũng không kiếm được nhiều tiền nhỉ?
Giang Nghĩa vừa liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ của Kỳ Chấn, anh cười nói: “Yên tâm đi, nếu như là quà thì đương nhiên không có khả năng để ông phải bỏ tiền.”
Không bỏ tiền là đã có thể mua kho hàng của người ta về?
Nói đùa à?
Ba nhà cung cấp hàng lớn không phải là kẻ ngốc, càng không phải làm việc thiện, làm sao có thể vô duyên vô cớ cho Giang Nghĩa được chứ?
Mặc dù rất khó tin, nhưng mà có rất nhiều kỳ tích xuất hiện xung quanh Giang Nghĩa, đây chính là người có thể tạo ra kỳ tích bất cứ lúc nào, lời mà anh đã nói ra, chắc chắn anh có thể thực hiện được.
Kỳ Chấn lựa chọn tin tưởng anh.
“Được, cậu Giang, tôi chờ món quà của cậu.”
Giang Nghĩa hớp một ngụm cà phê: “Vậy mời ông chuẩn bị kho hàng cho thật kỹ càng, một tuần sau số hàng còn lại của ba nhà cung cấp lớn sẽ được chuyển đến đây.”
“Được, tôi lập tức chuẩn bị cho cậu.”
…
Khu Giang Nam, bệnh viện nhân dân thứ ba thành phố, trong phòng bệnh xa hoa.
Weiss, chủ tịch trang sức Thiệu Anh đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhìn lên trần nhà, vô hồn, bất lực, ủ rủ.
Tâm trạng của anh ta không có cách nào bình tĩnh lại được.
Trong vòng một ngày lại tổn thất chín nghìn tỷ, chẳng những làm mất toàn bộ số tiền của công ty, mà còn thiếu ngân hàng một đống nợ.