Thư ký sững sờ.
“Anh Dương, còn mười ngày nữa mới đến ngày nhận lương, bây giờ nhận lương cái gì?”
“Không hiểu hả? Ý của tôi là cậu bị sa thải, đi nhận lương rồi rời đi.”
Giọng nói của Hầu Dương lạnh như tuyết.
Thư ký sững sờ đứng nguyên tại chỗ, rất lâu sau vẫn chưa phản ứng lại: “Không phải, anh Dương, anh đang đùa với tôi hả? Vừa về đã lấy tôi ra làm trò đùa, đừng lấy chuyện như vậy ra để đùa.”
“Tôi giống như đang nói đùa với cậu sao?”
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Hầu Dương, thư ký biết đã lớn chuyện, khuôn mặt đau khổ nói: “Anh, chuyện lần trước, tôi quả làm không đúng, bản thân tôi không nên rời đi trước. Nhưng anh cũng nhìn thấy rồi, sức chiến đấu của tên khốn nạn Giang Nghĩa kia quá mạnh, tôi cũng do sợ nên mới làm như vậy, là lẽ thường của con người, anh đừng vì vậy mà trách tôi. Hay là anh Dương, tôi lấy công chuộc tội, nghĩ một kế hoạch ác độc hơn, hành hạ Giang Nghĩa một trận để trút giận cho anh?”
“Láo xược!!!”
Hầu Dương đập bàn đứng dậy, khiến tên thư ký sợ hãi suýt nữa ngã xuống đất.
Ông ta tức giận nói: “Tôi bảo cậu đi là không muốn giữ lại cái loại người không có tài năng gì, chỉ biết nịnh nọt, tiếp tục làm hại đến Trang sức Mạc Bắc! Lúc trước là tôi sai, bây giờ nhất định sẽ thay đổi.”
“Còn nữa, anh Giang giống như một thánh nhân, không phải là loại người tiểu nhân như chúng ta có thể đắc tội!”
Hầu Dương lườm thư ký: “Cảnh cáo cậu, nếu như cậu bất kính với anh Giang, Hầu Dương tôi cho dù có hi sinh cả tính mạng tôi cũng băm vằm thi thể của cậu!! Nghe rõ chưa?”
Thư ký vô cùng sợ hãi, không ngờ Hầu Dương lại có phản ứng như thế này.
Anh ta nuốt nước bọt, gật đầu.
“Nghe, nghe rõ rồi.”
“Nghe rõ rồi thì cút đi!”