“Tôi ấy, mắt nhìn không tốt?”
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Đúng vậy, cô nhìn cô đi kìa, tìm một người kì quái làm bạn trai, cứ thích ăn nói lung tung giống y như là kẻ ngốc.”
Tô Nhàn nhẹ lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê: “Tôi thì không cảm thấy anh ấy đang ăn nói lung tung, chỉ cần anh ấy đã nói thì chắc chắn anh ấy sẽ làm được. Tiết Hải Vinh, tôi cảm thấy ngược lại là anh đó, anh nên cảm thấy nguy hiểm đi, nói không chừng là điện thoại sa thải anh sắp gọi tới rồi đó.”
“Cuộc điện thoại sa thải?” Tiết Hải Vinh cười ha hả: “Cô Tô, sao cô cũng học nói đùa theo anh ta vậy?”
Tiết Hải Vinh và Tô Nhàn nói chuyện đâu đâu câu được câu mất, căn bản không đặt Giang Nghĩa trong lòng.
Năm phút thời gian nháy mắt liền trôi qua.
Lúc nói chuyện, điện thoại của Tiết Hải Vinh vang lên.
Hai mắt Tô Nhàn phát sáng.
Tiết Hải Vinh lấy điện thoại di động ra nhìn thử, vui vẻ nói: “Năm phút đến rồi, điện thoại cũng đã gọi tới, nhưng mà cô Tô, có phải đã khiến cô thất vọng rồi không, là ba tôi gọi điện thoại tới mà không phải là điện thoại sa thải.”
Anh ta vừa nói vừa nhận điện thoại.
“Con nghe đây ba, có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm túc mà tức giận của một người đàn ông trung niên: “Thằng mất dạy, mày đang làm cái gì vậy?”
Tiết Hải Vinh chẳng hiểu ra làm sao: “Con làm cái gì, con đang đi xem mắt mà, ba, con biết rồi.”
“Không phải là tao đang nói tới chuyện xem mắt, tao nói là mày đắc tội với lãnh đạo cấp cao Star Jewelry rồi à?”
“Hả, đâu có đâu, gặp lãnh đạo con đều hết mức lịch sự, nào dám đắc tội. Với lại ở chỗ con cũng đâu có bất cứ lãnh đạo cấp cao nào đâu, ba, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài.