“Còn làm sao nữa?” Đinh Thu Huyền lớn tiếng nói: “Các người không nhìn thấy hả, anh ta đang hút thuốc đó.”
Quả thật lúc này trên tay anh Kim còn đang cầm điếu thuốc, đắc ý hút, trong phòng bệnh tràn ngập mùi khói thuốc, bác sĩ và y tá đều có thể nhìn thấy.
Nhưng mà không có ai coi ra gì.
Bác sĩ trực tiếp quát lại: “Đây là chuyện cá nhân của người ta, làm sao chúng tôi có thể quản được?”
Cái gì gọi là các người không thể xen vào?
Trốn tránh trách nhiệm như thế à?
Đinh Thu Huyền tức giận không có chỗ ph4t tiết: “Bệnh viện cấm hút thuốc lá, chứ đừng nói chi là phòng bệnh, đây là quy tắc thông dụng cả nước. Bệnh viện các người cũng có văn bản quy tắc rõ ràng, tại sao đến lượt anh Kim này thì lại không thể sử dụng hả?”
Bác sĩ cười cười: “Cô có biết anh Kim là ai không?”
Đinh Thu Huyền lạnh lùng hỏi: “Là ai?”
Bác sĩ thành thật trả lời: “Đây chính là anh Kim Khắc Trung, là một doanh nhân có tiếng ở khu Giang Nam, bệnh viện này của chúng tôi là do anh Kim quyên tặng.”
“Đúng thật ở đây là bệnh viện, nhưng tôi xin nói một câu khó nghe, đây chính là bệnh viện tư nhân của anh Kim người ta.”
“Các người có thể ở trong căn phòng này xem như đã là rất tốt rồi, đừng có kén chọn, còn muốn yêu cầu này kia, đúng là nhiều chuyện mà.”
“Nếu các người không hài lòng, không muốn ngửi khói thuốc thì cũng được, bây giờ tôi sẽ kêu y tá sắp xếp chuyển phòng bệnh cho các người.”
“Như thế nào?”
Bệnh viện do Kim Khắc Trung quyên tặng thì có thể làm xằng làm bậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó à?
Trên đời này nào có đạo lý như vậy?