“Tuân lệnh!”
Viên Triệu Hào lập tức cho người gọi điện thoại, mời người đứng đầu bên đấu thầu thành công đến.
Cúp điện thoại, ông ta ngửa đầu, rất đắc ý nhìn Giang Nghĩa.
Anh có tin tức linh thông thì có ích gì?
Lăn lộn trên thương trường, vẫn phải quan trong nhân mạch, Viên Triệu Hào có thể mời người đứng đầu đến, Giang Nghĩa anh có được không?
Lần này, trong lòng Viên Triệu Hào rất vui vẻ, cảm thấy mình cuối cùng cũng nở mày nở mặt trước mặt Kỳ Chấn rồi!
Giang Nghĩa ung dung, giống như là không nghe thấy gì cả, yên lặng ngồi đó.
Sau đó, mọi người nâng cốc nói cười, khung cảnh thoải mái.
Khoảng chừng mười phút sau, điện thoại của Viên Triệu Hào vang lên.
Ông ta vui cười hớn hở nói: “Người bên dưới gọi điện đến, nhất định là đã mời được người đứng đầu, tôi đi nhận điện thoại.”
Viên Triệu Hào nhận điện thoại, sau khi nói chuyện một lúc, sắc mặt mừng rỡ.
Cúp điện thoại.
Gương mặt ông ta vô cùng vui mừng nói: “Chủ tịch Kỳ, được rồi. Người đứng đầu bên kia tên là Đinh Phong Thành, là người phụ trách Chế Tạo Đinh Hạch, cũng là người phụ trách hạng mục đất hoang phía Bắc, tôi đã mời anh ấy đến đây!”
Kỳ Chấn mừng rỡ: “Ồ? Vậy hôm nay phải khoản đãi người ta cho tốt.”
Viên Triệu Hào cố ý nhìn Giang Nghĩa, giọng điệu hơi khiêu khích nói: “Giang thần y, anh cũng đã nghĩ đến bước này, vì sao không mời ông chủ Đinh đến một chuyến chứ?”
Trong lời này có gai đâm rất sâu, có thể đâm chết người.
Ai cũng nghe được, đây là châm chọc Giang Nghĩa không có nhân mạch, chỉ có thể nghĩ không thể làm, không phải là người có thể làm chuyện lớn.
Kỳ Chấn cũng nghe ra được.
