Trước khi ký hợp đồng, Tưởng Hòa Long nhìn Giang Nghĩa: “Thực lực của anh mạnh mẽ như vậy, tại sao lại muốn làm kẻ ăn không ngồi rồi?”
Giang Nghĩa bật cười.
“Nếu ở bên người mình yêu mà bị coi là kẻ bám váy thì tôi tình nguyện làm kẻ bám váy cả đời.”
“Ồ…”
Tưởng Hòa Long rất xấu hổ.
Ông ta hoàn toàn không hiểu cái gọi là “tình yêu”, thậm chí còn xem thường tình cảm giữa Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền, người đàn ông trước mặt ông ta là một người mạnh mẽ mà ông ta mãi mãi không bao giờ đánh giá được.
Không nói gì, Tưởng Hòa Long cúi đầu, ký tên vào bản hợp đồng, phân thành hai bản.
Đinh Thu Huyền để lại một bản cho Tưởng Hòa Long, lấy bản còn lại.
“Giám đốc Tưởng, hợp tác vui vẻ. Bữa ăn hôm nay tới đây thôi. Lần sau có cơ hội, tôi sẽ tới tìm anh ký hợp đồng tiếp, tiện thể thi vật tay tiếp nhé.”
Đinh Thu Huyền nói xong, nắm lấy tay Giang Nghĩa, hai người nghênh ngang rời khỏi khách sạn.
Trong phòng VIP, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Các người đi ra ngoài hết cho tôi.” Tưởng Hòa Long lạnh lùng nói.
Lúc này, không ai dám động đến cái người đang khó chịu Tưởng Hòa Long, tất cả đều cúi đầu rời đi.
Tưởng Hòa Long đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho chủ tịch Ninh Luân.
“Alo, chủ tịch Ninh, việc ngài dặn dò tôi đã làm xong rồi. Tôi đã ký hợp đồng với Đinh Thu Huyền.”
“Ừ, làm tốt lắm, diễn có thật không? Đừng để lộ dấu vết.”
Tưởng Hòa Long cười khổ: “Không cần diễn.”
“Hử?”
“Người đàn ông tên Giang Nghĩa hoàn toàn không cần tôi phải diễn, sức mạnh của anh ta tôi mãi mãi không thể đuổi kịp được.”