Giang Nghĩa gật đầu: “Dạ, cứu ra rồi, bây giờ ông cụ Tân đã bình an về đến nhà, không sao nữa.”
“Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt.”
Ở lúc nói chuyện, dư quang của Giang Nghĩa quét qua gương mặt của mẹ vợ Tô Cầm, phát hiện trên mặt của bà ta không phải rất vui mừng.
Bình thường Tô Cầm rất quý Giang Nghĩa, sao hôm nay trở về, mẹ vợ lại hằm hằm không vui?
Có ý kiến đối với Giang Nghĩa sao?
Giang Nghĩa hỏi: “Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?”
Vừa hỏi dứt câu, Đinh Thu Huyền và Đinh Nhị Tiến liếc nhìn nhau, cùng lúc thở dài.
Từ phản ứng của người trong nhà thì có thể nhìn thấy trong nhà nhất định xảy ra chuyện, nếu không mọi người sẽ không có vẻ mặt như này.
Đinh Nhị Tiến nói: “Một chút chuyện nhỏ, con không cần để trong lòng. Nghĩa à, con vừa trở về nhất định đã mệt, đi nghỉ ngơi đi.”
Càng nói như vậy thì càng khiến người ta không ngủ được.
Giang Nghĩa hỏi: “Ba, ba không nói rõ với con, tối nay con làm sao ngủ ngon giấc được.”
Đinh Nhị Tiến lắc đầu, nói: “Thật sự không phải chuyện gì lớn cả, chỉ là mẹ con bị người ta lừa, mất oan khoản tiền mà thôi.”
“Ổ? Bao nhiêu tiền?”
“Ờm… 3,6 tỷ.”
3,6 tỷ đối với Giang Nghĩa mà nói quả thật không đáng nhắc tới, chỉ là chút ít tiền mà thôi, như hạt cát trong sa mạc.
Đối với nhà họ Đinh mà nói thật ra cũng không tính là số tiền lớn gì.
Với cổ phần của Đinh Thu Huyền hiện nay ở công ty, chút tiền này vẫn rất dễ dàng kiếm lại được, mấy tháng mà thôi.
Nhưng đối với cá nhân Tô Cầm mà nói, số tiền này có hơi lớn.