Mặc dù đã thấy nhiều vụ việc tương tự trên báo, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện này.
Làm sao để anh chứng minh anh chính là anh đây?
Lễ tân nói một cách hằn học: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, thành thật khai báo đi, thư mời này anh lấy ở đâu?”
“Trộm được hay là giật được.”
“Chủ nhân của thư mời – Giang Nghĩa, rốt cuộc anh đã làm gì anh ấy?”
“Tôi khuyên anh nên giải thích rõ ràng, đừng cố giở trò trước mặt người của Thủy Vân Thiên chúng tôi, bởi vì anh không đủ khả năng giở trò với chúng tôi đâu!”
Đám phú hào đứng phía sau kia, ai nấy đều quay sang nhìn Giang Nghĩa bằng ánh mắt khinh bỉ, chờ khoảnh khắc anh bị xấu mặt.
Giang Nghĩa còn chưa mở lời, Tân Uẩn đã thấy mất hứng trước.
Họ vui vẻ vội vàng tới tham gia vũ hội, kết quả lại bị ban tổ chức chặn trước cửa, thế này là thế nào?
Mặt cô ta lạnh đi, nói:”Rõ ràng là mấy người gửi thiệp mời chúng tôi tới đây tham gia vũ hội, giờ lại nói thiệp mời của chúng tôi là do ăn trộm mà có, có ai làm ăn như mấy người không? Cùng lắm thì, chúng tôi không tham gia nữa!”
“Không tham gia? Ha ha.”
Nhân viên tiếp tân vỗ tay mấy cái, tức khắc, bảy tám tên bảo vệ xông tới.
“Hai vị tưởng nơi này là nơi nào? Đây là Thủy Vân Thiên! Không phải các người muốn tới là tới, muốn đi là đi.”
“Hôm nay nếu hai người không giải thích rõ ràng, vậy đừng hòng rời khỏi đây.”
Giang Nghĩa cau mày, ban tổ chức bên này cũng quá kiêu ngạo rồi đó.
Anh hỏi anh ta:”Vậy anh bảo bọn tôi phải làm thế nào thì anh mới bằng lòng tin rằng thiệp này là của tôi, chứ không phải đồ trộm được?”
Nhân viên tiếp tân nở nụ cười.