Đinh Thu Huyền trừng mắt nhìn anh: “Không được cười, nghiêm túc! Anh có thể bình an quay về đều là Bồ Tát phù hộ. Mau, quỳ xuống, dập đầu trước Bồ Tát.”
Giang Nghĩa nói không lại cô, bất lực quỳ xuống, dập đầu mấy cái với Bồ Tát.
Làm xong tất cả mới để Giang Nghĩa ngồi lên sô pha.
Anh hỏi: “Em từ đâu kiếm được cả tượng Bồ Tát thế?”
Đinh Thu Huyền nói: “Hôm qua em thấy anh giận đùng đùng bỏ đi, lo lắng anh sẽ nóng đầu mà làm ra chuyện gì manh động. Em cũng không có cách gì giúp anh, chỉ đành đi thỉnh một bức tượng Bồ Tát về nhà.”
“Anh đừng xem thường bức tượng Bồ Tát này, em là đến chùa xin đại sư trì chú rồi đó.”
“Đại sư nói, chỉ cần niệm đủ chín chín tám mươi mốt lần “Kim Cang Kinh” thì có thể phù hộ người mình yêu thương bình an quay về.”
“Anh có thể quay về, đều là Bồ Tát phù hộ, sau này anh phải chăm thắp hương, bớt ăn thịt, có biết không hả?”
Trái tim mềm nhũn của Giang Nghĩa chấn động mạnh.
Anh nắm tay của Đinh Thu Huyền: “Cho nên, hai ngày nay em ở nhà niệm chín chín tám mươi mốt lần “Kim Cang Kinh” vì anh sao?”
Nhìn quầng mắt thâm đen đó của Đinh Thu Huyền, trong mắt cũng có tơ máu, nghĩ là biết, hai ngày nay cô nhất định đều không ngủ ngon.
“Thu Huyền, xin lỗi, khiến em lo lắng rồi.”
“Anh bảo đảm với em, sau này tuyệt đối sẽ không tiếp tục để em lo lắng nữa.”
“Thu Huyền, anh…”
“Anh rất nhớ em.”
Ánh mắt của hai người giao nhau, trong không khí tản ra hơi thở ám muội.
Tuy bọn họ đã kết hôn nhiều năm, nhưng thật sự ở bên nhau cũng chỉ là chuyện của mấy tháng này; tuy yêu thương lẫn nhau, nhưng lớp giấy mỏng cuối cùng đó vẫn luôn không đâm thủng.
Đinh Thu Huyền xấu hổ đỏ mặt, quay mặt đi rồi nói: “Ai cần anh nhớ chứ? Hừ. Em mới niệm bảy mươi chín lần, còn hai lần chưa niệm xong, anh đừng làm phiền em.”
Giang Nghĩa nhíu mày: “Anh cũng đã bình an quay về rồi, còn có gì phải niệm nữa?”
Đinh Thu Huyền bĩu môi: “Như vậy không được, tâm thành ắt linh, đã nói tám mươi mốt lần thì phải tám mươi mốt lần, thiếu một lần cũng không được. Nếu không, Bồ Tát lần sau sẽ không phù hộ cho chúng ta nữa.”
Cô đẩy Giang Nghĩa ra: “Anh mua đi tắm, trên người hôi rình, không tắm sạch sẽ, tối nay không cho phép lên giường ngủ.”
Giang Nghĩa mỉm cười, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Để hũ tro cốt xuống, cởi áo khoác ra.
Giang Nghĩa đi vào phòng tắm tắm rửa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Đời này kiếp này, anh đều sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương Đinh Thu Huyền.
Người phụ nữ này, đáng để anh dùng tính mạng để bảo vệ.