“Hội thảo về Y học cổ truyền sao?” Lưu Thiên Phong cau mày lại, nói, “Không lẽ bác sĩ Đường sắp tham gia sao?”
Đường Tuấn gật đầu. Anh nhận được sự gia đó của Thẩm Dũng, phải đến đó để điều hành.
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ có các phương tiện truyền thông khác đến đưa tin. Nếu như tờ báo Y học cổ truyền thành phố Vinh có thể cùng đưa tin về sự kiện này, đối với Y học cổ truyền hay đối với tòa soạn báo của các ông mà nói, đều là chuyện tốt cả.” Đường Tuấn nói.
Lưu Thiên Phong nghe vậy, thở dài một hơi rồi cười khổ, “Bác sĩ Đường, tôi cũng biết những gì cậu đang nói là đúng. Nhưng vấn đề là tòa soạn báo của chúng tôi hoàn toàn không được mời đến đó, chúng tôi thậm chí sẽ không thể vào được cổng của buổi hội thảo.”
Đường Tuấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc về tôi sẽ nói một tiếng với ông Thẩm, ông ấy chắc chắn sẽ có cách.”
Lưu Thiên Phong cảm kích, nói: “Vậy thì cảm ơn bác sĩ Đường rất nhiều.”
Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động lớn: “Gọi tên khốn Lưu Thiên Phong đó ra đây cho tôi.”
Khi Lưu Thiên Phong và Lưu Hồng Mai nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt của họ đột nhiên thay đổi.
Cửa kính của phòng trà bị đẩy ra, một nhân viên của tòa soạn báo thở dốc nói: “Ông chủ, chuyện là, bà chủ lại đến rồi.”
Sắc mặt của Lưu Thiên Phong trầm xuống như nước, nói: “Tôi biết rồi.”
“Bác sĩ Đường, làm phiền cậu ở đây đợi một lát, tôi ra ngoài giải quyết chút việc.” Vẻ mặt của Lưu Thiên Phong không được tốt lắm, ông ta nói xong thì đi ra ngoài cùng với nhân viên của tòa soạn báo.