Ộc!
Đinh Mạnh Phúc phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả bộ áo dài! Mà điều khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn chính là ngụm máu tươi bị phun ra trên mặt đất, trong chớp mắt đã kết thành một miếng băng đỏ như máu!
Đinh Mạnh Phúc không những không có sa sút tinh thần mà còn ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang đứng trên võ đài, nói: “Tôi thua.”
Trên võ đài, Đường Tuấn thả lỏng hai tay xuống, sắc mặt cũng tái đi rất nhiều. Nếu lúc nãy anh không nhờ vào lực lượng Huyền Hàn chất chứa trong đan điền thì bây giờ ai thua ai thắng còn chưa biết rõ. Anh nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc Nhu đang đứng phía dưới võ đài, chỉ có một tia hàn khí thôi mà đã có thể đả thương được cao thủ cảnh giới Chân Khí, như vậy thôi là đã biết hàn khí trong cơ thể của cô khủng khiếp cỡ nào!
“Thua! Sao sư phụ có thể thua chứ.” Sắc mặt Phạm Tĩnh tái nhợt, cảm giác cả người đã bị rút hết đi toàn bộ sức lực.
“Sao cậu ta có thể thắng chứ? Sao có thể thắng được chứ?” Tần Nhu gào thét giận dữ trong lòng.
Đôi mắt xinh đẹp của Âu Dương Hồng Phượng chớp nháy liên tục như là đang nghĩ đến điều gì đó.
Đám người Hoàng Trung Sơn, Diệp Thiên Vũ theo bản năng mà lui về sau mấy bước.
Đường Tuấn nhìn rõ hết tất cả biểu cảm của mọi người, nói :”Còn ai không?”
Không ai dám trả lời!
Ngay cả tông sư Đinh Mạnh Phúc mà còn không phải là đối thủ của Đường Tuấn thì bọn họ đi lên làm cái gì? Có khác gì đi chịu chết đâu chứ.
Bá đạo!
Đây mới thật sự là một võ giả!
Thân thể Trần Bá Phước rung lên vì xúc động. Chỉ một người, một câu thôi đã có thể ép nhiều ông lớn cúi đầu như vậy, không ai dám nói thêm một câu nào nữa, đây mới đúng là đàn ông!