“Đường Tuấn, anh cũng tới đây sao?” Thẩm Dũng đang ngồi ở trên bàn, bỗng nhiên nhìn thấy Đường Tuấn, lập tức vẫy tay với anh.
Đường Tuấn và Mộ Dung Lan đành phải đi qua.
“Giáo sư Thẩm.” Đường Tuấn chào hỏi Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng cười ha ha, nhìn Đường Tuấn nói: “Anh đến đây cũng vừa lúc, cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện trao đổi y thuật với mọi người, lấy trình độ y thuật của anh thì chỉ dạy cho bọn họ một chút là bọn họ có thể có được rất nhiều sáng kiến mới.”
Trên bàn chính chỉ còn dư lại hai vị trí trống, hiển nhiên là cố ý giữ lại. Thẩm Dũng lôi kéo Đường Tuấn ngồi xuống nhưng một giọng nói thản nhiên lại vang lên ngay lúc này: “Giáo sư Thẩm, anh làm vậy sợ là không ổn lắm!”
Động tác Thẩm Dũng hơi hơi dừng lại, nhìn người đang nói chuyện, nhướng mày hỏi: “Có gì không ổn?”
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, bộ âu phục bị thân hình mập mạp của ông ta căng chặt khít. Ông ta tựa lưng vào trên ghế, bởi vì uống vài lý rượu nên vẻ mặt có hơi hơi ửng đỏ, ông ngẩng đầu nhìn Thẩm Dũng, nói: “Nếu anh để cho bác sĩ Mộ Dung ngồi ở đây thì tôi sẽ không nói một lời nào nhưng thằng nhóc này là cái thá gì, có tư cách gì mà ngồi ở đây, cùng ngồi cùng ăn với tôi?”
Thẩm Dũng rất khó chịu, mặc dù ông rất có danh vọng ở Đại học Vinh nhưng lại có mấy người không coi lời ông ra gì, ví như người đàn ông trung niên này. Người đàn ông này tên Ngô Thiên Hào, là phó hiệu trưởng của Đại học Vinh, phụ trách mảng bổ nhiệm nhân sự, bữa tiệc này là ông ta mở ra để chiêu đãi các bác sĩ của Bệnh viện thành phố Vinh.
Thấy Ngô Thiên Hào lên tiếng, những người đang ngồi trên bàn ngay lập tức nói theo.
“Đúng vậy, giáo sư Thẩm, anh xem bộ dạng nghèo kiết xác của cậu ta, nếu ngồi ở đây ăn cơm thì làm sao chúng tôi có thể nuốt trôi?”
“Hơn nữa thằng nhóc này không phải là người ở trong trường, cũng không phải là người của bệnh viện, dựa vào cái gì mà có thể ngồi ở đây, chẳng lẽ chỉ bằng vào một câu nói của giáo sư Thẩm hay sao?”
“Còn nói cái gì kêu cậu ta chỉ dạy y thuật cho chúng tôi, hừ, lúc chúng tôi bắt đầu làm nghề y để chữa bệnh thì phỏng chừng tên nhóc này con đang chơi bùn lăn đất. Chỉ dạy chúng tôi, cậu ta xứng chắc? Nếu đổi lại là bác sĩ Lưu Hoan thì nói không chừng còn được.”