Ninh Đình Trung gật đầu.
“Cậu à, bây giờ có phải nên gọi người đến đây, đem thằng nhóc họ Đường này đưa đến chỗ của Vương thiếu, đích thân giải thích cho Vương thiếu hay không?” Lệ Nhược Nam trêu tức nhìn Đường Tuấn.
“Câm mồm!” Ai ngờ cô ta mới vừa nói xong, Ninh Xuân Nam lại nổi giận nói: “Sao con có thể nói chuyện với Đường Tuấn như vậy, bây giờ ngay lập tức xin lỗi cậu ấy!”
“Cậu, con…” Đôi mắt đẹp của Lệ Nhược Nam tràn đầy vẻ không dám tin.
“Còn không mau xin lỗi Đường Tuấn, muốn cậu nói lại lần thứ hai sao?” Ninh Xuân Nam lại nói. Bộ dạng nghiêm túc uy nghiêm này khiến cho tim của Lệ Nhược Nam run mạnh lên.
“Hừ!” Lệ Nhược Nam nói: “Rất xin lỗi anh!”
Tuy rằng ngoài miệng nói rất xin lỗi, nhưng trên mặt của cô ta lại hoàn toàn không nhìn ra được một chút thành ý nào, ngược lại càng thêm chán ghét nhìn Đường Tuấn.
“Đường Tuấn, cháu nể mặt mũi của Đình Trung rồi bỏ qua chuyện này có được không?” Ninh Xuân Nam lên tiếng nói. Lúc này, sau khi biết được “thân phận” của Đường Tuấn, ông ta cân nhắc lợi hại thiệt hơn rất lâu mà vẫn không biết nên làm như thế nào?
Đường Tuấn nhìn thoáng qua Ninh Xuân Nam một cái thật sâu, rốt cuộc vẫn gật gật đầu. Với thính lực của anh, đương nhiên nghe được đối thoại giữa Ninh Đình Trung và Ninh Xuân Nam, chẳng qua anh không có ý định giải thích. Thân phận thiếu gia Đường gia của anh tạm thời không nên công bố, nhưng nếu có thể mượn dùng thân phận giả là “con riêng” của Diệp Nam Nhật này, những việc anh muốn làm sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Hơn nữa từ rất lâu trước đây, Diệp Nam Nhật quả thực có ý định muốn nhận Đường Tuấn làm con nuôi, chỉ là khi đó ông cụ Đường không đồng ý mà thôi.
“Này ông chủ Ninh, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện được không?” Đường Tuấn nhẹ giọng hỏi.