Trương Trị liếc nhìn Đường Tuấn một cái như muốn cảnh cáo, sau đó mới mở cửa bước vào.
Thẩm Ngọc Nhu vừa bước vào, liền bị Thẩm Dũng kéo đi thẳng đến trước mặt vị đại sư râu tóc bạc phơ, nói: “Hứa đại sư, đây là cháu gái tôi. Phiền ông xem qua cho con bé.”
Không cần ai giới thiệu, Đường Tuấn cũng biết được người này chính là Hứa đại sư mà Trương Trị nhắc đến. Hứa đại sư một mình ngồi bên đó, cho người ta cảm giác có khí chất hơn người, phong thái quả thực có chút vượt trội.
Hứa đại sư còn chưa kịp làm gì thì trong phòng tiếp khách đã vang lên một loạt những lời cung kính khen ngợi, có mấy vị giáo sư, phần lớn còn lại đều là học trò theo giáo sư đến.
“Thẩm giáo sư, đứa cháu gái này của ông thật sự rất may mắn đó nha, mắc bệnh lạ lâu như vậy, lại có thể gặp được cao nhân như Hứa đại sư đây.”
“Ông Thẩm, lần này nhà họ Thẩm ông may mắn lắm đó. Có Hứa đại sư giúp đỡ, căn bệnh kỳ quái của con bé Ngọc Nhu này hẳn là không có vấn đề gì nữa rồi. Đợi lát nữa kết thúc rồi, ông phải cảm tạ hậu hĩnh cho Hứa đại sư đó.”
“Hứa đại sư này là người có thể thảo luận về y học với ông cụ Đường đó, nhất định y thuật vô cùng cao siêu. Hôm nay chúng ta có phúc rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Dũng vui vẻ rạng rỡ, ngay cả Trương Trị cũng có vẻ vô cùng đắc ý, dường như có thể khiến Hứa đại sư chữa bệnh cho Thẩm Ngọc Nhu là một chuyện gì đó rất ghê gớm.
Đường Tuấn khẽ nhíu mày, sao anh lại không hề biết ông nội mình có một người bạn cùng nói chuyện đạo lý thế này. Trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng anh không nói lời nào, chờ Hứa đại sư tiếp tục.