“Cậu chỉ có tí thực lực thế thôi à? Đúng là đáng thất vọng”.
Đỗ Thất vênh váo nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Sau đòn vừa rồi, Dương Thanh phải lùi năm bước, còn Đỗ Thất thì không lùi bước nào.
Chỉ sau một đòn, thắng thua đã được phân rõ.
Cánh tay Dương Thanh đang run rẩy, máu chảy dọc theo cánh tay anh, nhỏ lên Huyết Chủy, rồi lại chảy dọc theo Huyết Chủy, nhỏ xuống mặt đất.
“Hừ!”
Dương Thanh cười khẩy, lạnh lùng nói: “Mới bắt đầu mà ông đã kiêu ngạo thế, so với tôi, ông có tư cách gì để kiêu ngạo?”
“Tính ra, tôi được xem như cùng thế hệ với chắt ông đúng không? Nếu không thể đánh bại cả tôi, thiên phú của ông cũng yếu quá nhỉ?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, sắc mặt Đỗ Thất vô cùng khó coi, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Nhãi ranh, nói ít thôi, nếu bây giờ cậu chịu thua rồi cút khỏi sàn đấu, tôi có thể cho cậu một con đường sống”.
“Ầm!”
Đỗ Thất vừa dứt lời, Dương Thanh đã giậm chân, người cũng nhoáng lên.
Anh cầm Huyết Chủy trong tay, xông về phía Đỗ Thất với khí thế vô cùng khủng khiếp.
Lúc này, lĩnh vực ma đạo quanh sân đấu võ như mạnh hơn, ngay cả một số cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Võ Tông cũng khó mà chịu nổi áp lực từ lĩnh vực ma đạo này.
“Cậu chán sống rồi!”
Đỗ Thất tức giận quát, tung đòn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh đã vung nắm tay trái lên, thấy Đỗ Thất tung chưởng về phía mình, anh đã chuẩn bị trước, đấm bằng tay trái, huơ dao găm bằng tay phải, cùng tấn công bằng cả hai tay.
“Ầm!”
“Ầm!”