Dương Thanh cũng không nói bừa, hồi trước khi tới Ma Sơn, anh đã thấy và nghe nói rất nhiều chuyện.
Anh từng tận mắt chứng kiến, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đến từ Thần Hành Tông tự nhận là bên chính thống của võ đạo bị giết bởi một cao thủ còn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, chỉ vì ông ta mới bị một cao thủ cùng cảnh giới của Ma Tông đánh bại nên tâm trạng không tốt.
Anh còn từng thấy một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Ma Tông cứu một cao thủ Vương Cảnh bị cao thủ Độc Tông đuổi giết.
Ở Ma Sơn có vô số cao thủ, có thể nói, người dưới Siêu Phàm Cảnh đều là giun dế, mà dưới Siêu Phàm Cảnh là Thần Cảnh, dưới Thần Cảnh là Vương Cảnh.
Ai mà ngờ một cao thủ hàng đầu Ma Sơn lại chiến đấu vì một con kiến hôi đây?
Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ Dương Thanh cũng không tin.
Năm đó, khi rèn luyện ở Ma Sơn, Dương Thanh đã chứng kiến quá nhiều, có lẽ vì anh đã tận mắt thấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong kia cứu một cao thủ Vương Cảnh, nên anh không có thành kiến gì với Ma Tông hết.
Dương Thanh nói: “Hơn nữa, tiền bối Lệ đã cứu mạng cậu tận hai lần!”
Lần đầu tiên là khi Mã Siêu bị Thị Huyết Châu cắn trả, trong lúc Dương Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn anh em tốt của mình sắp chết, Lệ Trần đã xuất hiện, phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu.
Lần này, Lệ Trần lại cứu Mã Siêu khi Nhiếp Thu định giết Mã Siêu.
Mã Siêu là anh em tốt của Dương Thanh, Lệ Trần đã cứu Mã Siêu hai lần, Dương Thanh không muốn quan tâm tới chuyện khác, chỉ biết rằng anh em tốt của mình đã nợ ơn cứu mạng của Lệ Trần, như vậy Lệ Trần cũng chính là ân nhân của anh.
“Anh Thanh, em hiểu rồi!”
Rốt cuộc Mã Siêu cũng hạ quyết tâm, gật đầu: “Như vậy, em sẽ gia nhập Ma Tông!”
Dương Thanh mỉm cười: “Tốt lắm!”
Đúng lúc này, cảm giác mệt mỏi dữ dội ập tới, Dương Thanh trợn trắng mắt, lập tức hôn mê.