Bách Lý Huyền cho là Dương Thanh đã đồng ý để lão ta rời đi, bèn quay người rời khỏi đó.
Nhưng lão ta vừa đi được mấy bước, sát khí vô cùng khủng khiếp bỗng truyền đến từ sau lưng lão ta, lão ta lập tức biến sắc, giận dữ hét: “Dương Thanh, cậu đùa bỡn tôi!”
“Phập!”
Lão ta vừa dứt lời, một con dao găm màu đen bỗng lao về phía lưng lão ta, Bách Lý Huyền không có cơ hội né tránh nào, bị Huyết Chủy đâm trúng lưng.
Xung quanh lặng ngắt, mọi người tròn mắt nhìn cái xác ngã xuống đất với vẻ không dám tin.
Trước kia, trong mắt những cao thủ thế tục như họ, cao thủ của gia tộc Cổ Võ đều như thần linh trên trời, không thể mạo phạm, chứ đừng nói đến việc giết cao thủ của gia tộc Cổ Võ.
Nhưng bây giờ, ngay trước mặt họ, chẳng những một cao thủ đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý bị bắt xin lỗi mà còn bị giết.
Đó chính là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ!
Cứ thế chết ư?
Mọi người đều cảm thấy không chân thực.
Ba mươi cao thủ được Đinh Văn Trác dẫn tới trước đó đều run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Họ không biết Dương Thanh sẽ xử lý mình thế nào, nhưng họ biết, nếu Dương Thanh muốn ra tay, ba mươi cao thủ sẽ bị xóa sổ hết.
Dương Thanh cất Huyết Chủy còn không dính giọt máu nào đi, trong lúc nhất thời, áp lực khủng khiếp hồi nãy lập tức biến mất.
Lúc này đám đông mới thấy áp lực giảm hẳn đi.
Mã Siêu nhìn Dương Thanh với vẻ cảm kích.
Dương Thanh cũng nhìn Mã Siêu, nghiêm nghị nói: “Một ngày nào đó, tôi sẽ dẫn cậu đến gia tộc Bách Lý, tôi muốn họ biết đứa bé từng bị họ đuổi giết đã trưởng thành, đồng thời có tiềm lực lật đổ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý!”
Mã Siêu gật mạnh đầu, trầm giọng nói: “Anh Thanh, em sẽ cố gắng! Cố gắng để khiến ngày này đến nhanh hơn”.