“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn vào với tôi đi!”
Hạ Hà cuống lên, cô ta không muốn mang thêm phiền phức cho Dương Thanh nên không hô lớn, nhưng bây giờ đối phương lại định kéo cô ta vào phòng riêng, nếu không kêu cứu thì nguy to mất.
Hạ Hà dùng hết sức để hô lớn: “Dương Thanh, cứu tôi!”
“Rầm!”
Cửa phòng bị đóng sầm lại, Hạ Hà cũng không rõ Dương Thanh có nghe thấy tiếng kêu cứu của mình không nữa.
“Ái chà! Taro, anh kiếm đâu ra cô gái xinh đẹp.
thế?”
Hạ Hà vừa bị kéo vào phòng, đã có rất nhiều người nước Dương trầm trồ, có người hỏi Yoshida Taro với vẻ hâm mộ.
Yoshida Taro cười ha ha, đắc ý nói: “Cô gái Chiêu Châu này chủ động nhào vào lòng tôi, cô ả là của tôi, đừng ai có ý đồ gì với cô ta đấy!”
“Nhưng sau khi tôi dùng xong, tôi có thể cân nhắc tặng cô ta cho các anh”.
“Ha ha, cô ả Chiêu Châu này đẹp quá, tôi muốn có cô ta ngay ghê. Taro, hay chúng ta chơi chung nhé? Tôi có thể đồng ý một yêu cầu bất kỳ của anh”.
Yoshida Taro cười nói: “Không được, cô ta xinh đẹp thế này, tôi không nỡ dùng chung với các anh đâu, hôm nay cô ta chỉ thuộc về tôi thôi”.
Hản nói rồi bỗng vươn tay năm lấy áo Hạ Hà, kéo mạnh.
“Xoet” một tiếng, tay áo bên trái của Hạ Hà bị xé toạc, để lộ cánh tay trắng nõn.
Hạ Hà hoảng sợ hét lên.
“Ha ha ha ha…”
Đám thanh niên nước Dương trong phòng phá lên cười.