Trong lúc cao thủ các thế lực đang thấp thỏm, Dương Thanh đã dẫn Tống Nghị ra chỗ khác.
Tống Nghị mỉm cười nhìn Dương Thanh: “Không biết cậu định nói gì với tôi?”
Dương Thanh nói: “Hôm nay anh Tống mai phục xung quanh Mục phủ, chắc cũng đang chờ cơ hội để cướp lấy Mục phủ đúng không? Một khi kiểm soát được Mục phủ, cả Thiện Thành sẽ do anh Tống quyết định”.
Tống Nghị không hề che giấu ý đồ của mình, mỉm cười gật đầu: “Không sai, nếu tôi kiểm soát được Thiện Thành thì địa vị của tôi ở Tống Thành sẽ càng thêm vững chắc”.
Dương Thanh hiểu ý đối phương, tuy hắn đã là thiếu thành chủ Tống Thành, nhưng vấn cần một vài thành tích để củng cố địa vị.
Hay nói cách khác, hăn phải có được Mục phủ.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào đối phương: “Cho dù bây giờ anh giành được Mục phủ thì sao chứ? Tuy Mục thành chủ mất tích, nhưng chưa chắc đã không quay về, còn cả kiếm khách Ảnh Tử nữa, tuy ông ấy bị người ta ngăn cản, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở lại thôi”.
“Nếu các người đã muốn giành được Mục phủ thì cũng nên hiểu rõ thực lực của kiếm khách Ảnh Tử, tuy ông ấy mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng có thể phát huy thực lực ngang với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đấy”.
“Cho dù bây giờ các người giành được Mục phủ, sao các người có thể cam đoan là sẽ giữ được Mục phủ đây?”
Tống Nghị thản nhiên mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, giành lấy Mục phủ chỉ để củng cố thêm địa vị của tôi ở Tống Thành thôi, cho dù không giữ được thì sao chứ? Ít nhất tôi có thể chứng minh thực lực của mình nhân cơ hội này”.
Dương Thanh nói: “Nếu tôi giúp anh giành lấy phủ Hoài Thành thì sao? Anh có thể từ bỏ Mục phủ chứ?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Tống Nghị tươi cười nhìn chăm chằm vào Dương Thanh: “Cậu vừa bảo muốn hợp tác với tôi, tức là muốn tôi bảo vệ Mục phủ giúp cậu, sau đó cậu sẽ giành lấy phủ Hoài Thành hộ tôi à?”
Dương Thanh gật đầu.
Mục thành chủ mất tích, kiếm khách Ảnh Tử cũng bị cao thủ chặn đường, không rõ tình hình.
Mục phủ chịu tổn thất nặng nề, chỉ với mình anh thì không thể bảo vệ Mục phủ.