Vừa vào hang, Mục thành chủ đã vội lùi lại, đồng thời lớn tiếng nhắc nhở.
Khi nghe thấy Mục thành chủ nhắc nhở, kiếm khách Ảnh Tử cũng đã cảm nhận được nguy hiểm, vội vung linh kiếm lên.
“Keng keng keng!”
Tiếng kim loại va chạm vang lên, một đống mũi tên sắt rơi xuống đất.
Kiếm khách Ảnh Tử nghiêm nghị nói: “Trong hang núi này có ám khí, chắc chắn thành chủ Hoài Thành đang trốn trong này, ông ta định dùng ám khí để tiêu hao hết thể lực của chúng ta, sau đó mới ra tay với chúng ta”.
Đương nhiên Mục thành chủ cũng nhận ra chuyện này, bèn nói với vào hang núi: “Thành chủ Hoài Thành, tốt xấu gì ông cũng là chủ của Hoài Thành, không ngờ lại hèn hạ vô sỉ đến thế, nếu chuyện hôm nay được truyền ra ngoài, ông không sợ trở thành trò cười của người khác ư?”
Không có ai đáp lại.
Mục thành chủ nhíu mày, im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Để tôi vào, ông chờ bên ngoài đi Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử biến sắc, vội nói: “Thành chủ, tôi vào với ông!”
“Có ông ở đây, Mục phủ vẫn còn hy vọng tồn tại, nếu ông và tôi chết ở nơi này, chẳng mấy chốc Mục phủ sẽ chìm vào dĩ vãng mất”.
Mục thành chủ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào kiếm khách Ảnh Tử, dặn dò: “Nếu tôi gặp bất trắc, không cần quan tâm đến tôi, phải nghĩ cách quay lại Mục phủ rồi dẫn cao thủ của Mục phủ rời đi”.
“Khi nào mọi người đủ thực lực báo thù thì giành lại tất cả những gì đã mất là được”.
Mắt kiếm khách Ảnh Tử lập tức đỏ hoe, ông ta nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ: “Chỉ cần còn sống là còn hy vọng!”
Mục thành chủ gật đầu, võ vai kiếm khách Ảnh Tử rồi cất bước đi vào sâu trong hang.
Kiếm khách Ảnh Tử không vào, ông ta biết, cho dù ông ta tiến vào, nếu Mục thành chủ chết, ông ta cũng không sống nổi.
Đúng như Mục thành chủ vừa nói, chỉ cần kiếm khách Ảnh Tử còn sống, Mục phủ sẽ có hy vọng.
Sau khi Mục thành chủ vào hang, không có ám khí bắn tới nữa. Lần này ông lão đi được mười mấy mét, sau đó có một luồng sát khí mãnh liệt ập tới chỗ ông lão.