“Không nên chần chừ nữa, chúng ta qua đó luôn đi!”
Lão Cửu cũng nhận ra sự quan trọng của việc này, vội nói.
Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển: “Nơi này rất an toàn, hai người đừng đi đâu, tôi và ông Cửu qua đó hỗ trợ”.
Hoài Lam vội gật đầu: “Anh Thanh, ông Cửu, hai người mau đi đi, không cần quan tâm đến tôi và Tiểu Uyển đâu, chúng tôi sẽ tự lo cho mình”.
“Ừmt”
Dương Thanh và lão Cửu cùng rời đi.
Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nhìn theo bóng lưng họ với vẻ lo lắng.
“Hy vọng họ có thể bình an quay về!”
Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe.
Hoài Lam khẽ nói: “Tiểu Uyển, cô cứ yên tâm, chäc chắn anh Thanh và ông Cửu sẽ không sao đâu”.
Dương Thanh và lão Cửu nhanh chóng tới chỗ Mục thành chủ và Dược Vương giao đấu.
Lúc này, Mục thành chủ và Dược Vương vẫn đang điên cuồng đánh, vết thương trên người Dược Vương ngày càng nhiều, Mục thành chủ cũng có rất nhiều vết thương.
Nhưng hình như Dược Vương không cảm nhận được vết thương của mình nghiêm trọng đến mức nào, vấn điên cuồng lao tới chỗ Mục thành chủ.
Mục thành chủ chỉ có thể kiên trì đánh với Dược Vương.
Phía bên kia, đội hộ vệ Ảnh Tử cường giả đã bao vây phòng của Mục thành chủ lại, trong phòng có khí thế rất mạnh liên tục tràn ra, đó là khí thế của kiếm khách Ảnh Tử đang đột phá.
“Cậu Thanh, sao hai người lại tới đây?”
Mục Hoa nhìn thấy Dương Thanh và lão Cửu, vội bước tới.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Chúng tôi tới xem có giúp gì được không”.