Đối phương vừa dứt lời, khí thế võ thuật trên người lập tức tăng vọt.
Dương Thanh cảm nhận được khí thế của đối phương càng thêm khủng bố, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh cứ tưởng vừa rồi đối phương đã bộc phát toàn bộ sức mạnh, bây giờ mới biết ông ta vần đang nhường mình. Lúc này mới là trạng thái mạnh nhất của đối phương.
“Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chằm sát thủ nói tiếp: “Dù sao nơi này cũng là phủ thành chủ Miêu Thành. Muốn giết tôi chắc chắn phải có thân phận đặc biệt, ông là cao thủ của phủ thành chủ phải không?”
Cao thủ áo đen cười lạnh, châm chọc nói: “Sao hả? Cậu biết mình sắp chết trong tay tôi nên muốn từ bỏ chống trả rồi sao? Muốn biết thân phận của tôi trước khi chết chứ gì?”
Dương Thanh cười lạnh: “Dù có phải chết tôi cũng sẽ không từ bỏ! Huống hồ tôi sẽ không chết đâu!”
Cao thủ áo đen cười lạnh hỏi: “Vậy sao?”
Ngay sau đó, bóng dáng của ông ta đã biến mất.
Con ngươi của Dương Thanh đột nhiên co rút lại, không ngờ mình không thể bắt kịp dấu chân của đối phương. Giây phút ấy, anh bỗng cảm giác được nguy cơ to lớn chưa từng có.
Theo phản xạ có điều kiện, anh bắt chéo tay trước ngực che chắn.
“Bịch!”
Thế nhưng anh vấn không thể bảo vệ được chính mình. Ngay khi anh đan tay vào nhau đã trúng phải một chưởng ở khe hở giữa hai cánh †ay, năng lượng khủng bố đánh bay cả người anh đi.
“Bịch bịch bịch!”
Cơ thể Dương Thanh nặng nề va vào một gốc cây, khiến nó đổ rạp xuống. Sau khi đập gãy hai gốc cây, anh mới ngã xuống đất.
“Phụt!”
Dương Thanh phun ra một ngụm máu, khí thế võ thuật trên người giảm mạnh.
Anh thấy ruột gan của mình đều bị đảo lộn, lông ngực bị thương nặng khiến anh khó thở.