Cô ta nói rồi nhìn về phía Diệp Thiên Minh: “Diệp Thiên Minh, nếu anh là đàn ông thì hãy đối phó với anh ấy bằng thực lực của mình, tôi sẽ không bao giờ nói gì, còn bây giờ anh đang ức hiếp anh ấy bằng cao thủ trong gia tộc, đâu đáng mặt đàn ông chứ?”
“Ha ha, Đường Ức Nhu ơi Đường Ức Nhu, em đã thành công chọc giận anh rồi đấy, chẳng mấy nữa, em sẽ biết anh có phải đàn ông hay không thôi”.
Diệp Thiên Minh tức giận bật cười.
Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ tên Vương Ngạo.
bên cạnh hắn bỗng lên tiếng: “Cậu Minh, hôm nay trong gia tộc có chuyện quan trọng, lão Hoàng Chủ bảo mọi người vê Hoàng tộc ngay, nếu kéo dài nữa thì có lẽ sẽ khiến lão Hoàng Chủ mất vui đấy ạ”.
Diệp Thiên Minh gật đầu, nhìn chăm chằm vào Dương Thanh: “Nếu mày đã không cút ra đây để nhận lấy cái chết, tao đành tiễn mày lên đường vậy!”
“Để tôi xem ai dám!”
Đường Ức Nhu vẫn chắn trước mặt Dương Thanh.
Nhưng đúng lúc này, cổ cô ta bỗng nhói đau, cô ta trợn trắng mắt rồi ngất xỉu.
Dương Thanh vừa đập vào gáy cô ta, đánh ngất cô ta.
Anh đỡ lấy eo Đường Ức Nhu, nhìn về phía bố Đường Ức Nhu rồi nói: “Đưa cô ấy đi đi!”
Không ai ngờ Dương Thanh lại làm thế, nếu có Đường Ức Nhu ở đây thì anh cũng sẽ được che chở.
Nhưng anh lại đánh ngất Đường Ức Nhu.
Bố Đường Ức Nhu vốn đang muốn đưa cô ta đi, sau khi nghe thấy Dương Thanh nói thế, ông ta nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: “Cảm ơn!”
Hai cao thủ nhà họ Đường bước đến, đưa Đường Ức Nhu đi.
Người nhà họ Đường nhanh chóng đi hết, lúc này Dương Thanh mới nhìn về phía Diệp Thiên Minh, híp mät: “Mày nên nghe lời người bên cạnh, tranh thủ thời gian quay về Hoàng tộc họ Diệp thì hơn”.
Đương nhiên anh biết tại sao Diệp Lâm lại bảo tất cả người của Hoàng tộc họ Diệp quay về, bởi vì ở Hoàng tộc có người bảo vệ, đối với người của Hoàng tộc họ Diệp, chỉ Hoàng tộc họ Diệp mới là nơi an toàn nhất.
Diệp Thiên Minh cười khẩy, khinh thường nói: “Mày nên lo cho mày thì hơn!”
Hãn nói rồi khoát tay: “Vương Ngạo, giết hắn cho tôi!”