“Cậu Phong, bây giờ chúng ta còn lái theo hay không?”
Tài xế đang lái xe dè dặt hỏi.
“Theo! Tiếp tục theo!”
Lý Bảo Phong vô cùng tức giận nói: “Tôi đây cũng muốn nhìn xem, con đàn bà đê tiện này đưa thằng ranh đó về nhà họ Quách sẽ phải giải thích _ với nhà họ như thế nào!”
Ngay khi Dương Thanh đang bị Quách Sở Sở đưa về nhà họ Quách, ở sân bay quốc tế Hoàng thành Thượng Quan, một chiếc Rolls Royce dáng dài đang đậu ở bãi đậu xe.
“Chuyến bay từ Hoàng thành Long đến Hoàng thành Thượng Quan đã tới rồi mà, tại sao vẫn chưa thấy Dương Thanh đi ra?”
Bên trong xe, một cô gái xinh đẹp cố ý chú tâm ăn mặc, gương mặt tỉnh xảo đầy vẻ nghỉ ngờ.
“Cô chủ, có phải trong mấy phút kẹt xe vừa rồi, cậu Thanh đã ngồi xe của mình tới Hoàng phủ rồi không?”
Đối diện cô gái, một ông lão có khí thế rất khủng bố, lên tiếng hỏi.
Vừa rồi trên đường tới sân bay có bị kẹt xe khoảng mười phút, theo lịch trình thì họ sẽ tới đúng lúc chuyến bay của Dương Thanh hạ cánh.
Nhưng chẳng ai ngờ được chuyến bay của Dương Thanh lại hạ cánh trước khoảng năm phút so với kế hoạch, nên đúng lúc bỏ lỡ bọn họ.
Cô gái này không phải ai khác chính là Thượng Quan Nhu đang tới đón Dương Thanh.
“Cô chủ, đã tra được chuyến bay của cậu Thanh hạ cánh trước năm phút, khoảng mười phút trước, cậu Thanh đã được xe của nhà họ Quách đón đi cùng Quách Sở Sở rồi.”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên lên xe, nhìn về phía Thượng Quan Nhu, vẻ mặt vô cùng cung kính nói.
“Quách Sở Sở đưa cậu ấy đi rồi?”
Sau khi biết được tin này, khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Nhu đầy vẻ kinh ngạc.
Ở trong ấn tượng của cô ta, Dương Thanh vốn không quen biết Quách Sở Sở, tại sao lại được cô gái này đón đi?
“Tới nhà họ Quách!”