“Nếu để nó làm Long Hoàng, chẳng phải người ngoài sẽ nghĩ Hoàng tộc họ Long chúng ta không còn người tài, để một phế vật Thần Cảnh sơ kỳ trở thành Hoàng Chủ sao?”
Tuy Long Phúc nói rất khó nghe nhưng cũng có lý.
Sắc mặt Long Thiên Vũ cực kỳ khó coi, không phải vì muốn tranh đoạt Hoàng vị mà là vì Long Phúc luôn miệng nói hän ta là phế vật.
“Bác Phúc, cháu có thể phụ tá Thiên Vũ…”
Long Tấn muốn thuyết phục tiếp lại bị Long Phúc quát nạt: “Câm miệng!”
Phòng họp rộng lớn lập tức lặng ngắt như tờ.
“Một thằng nhóc 35 tuổi mới miễn cưỡng đột phá Thần Cảnh sơ kỳ cũng xứng xưng là thiên tài võ thuật của Hoàng tộc họ Long sao?”
Long Phúc tức giận nói: “Nếu loại như nó đã được gọi là thiên tài thì Dương Thanh chưa tới ba mươi tuổi đã đột phá Siêu Phàm Cảnh là cái gì?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ. So với Dương Thanh, bọn họ thực sự chỉ là cặn bã.
“Long Thiên Vũ, tôi cho cậu một lựa chọn.
Muốn ở lại Hoàng tộc họ Long thì phải cố găng tu luyện. Đợi đến khi đột phá Thần Cảnh đỉnh phong thì Long Tấn sẽ truyền lại Hoàng vị cho cậu”.
“Hoặc là theo tôi ra chiến tường. Nhưng một khi tới đó, mỗi ngày cậu sẽ phải trải qua chiến đấu khốc liệt, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Tôi nói cho cậu biết, Dương Thanh ở chiến tường năm năm mới từ một người bình thường trở thành Tướng quân của biên giới phía Bắc”.
“Hơn nữa, thiên phú của cậu so với thiên tài thật sự thì chẳng đáng nhắc tới. Nếu ở lại Hoàng tộc, cậu cố gắng đến đâu cũng chỉ đạt tới bán bộ Siêu Phàm Cảnh là cùng”.
“Nhưng ở ngoài chiến vực, trải qua chiến đấu mỗi ngày mới có thể nâng cao thực lực nhanh hơn. Tương lai muốn đạt được thành tựu như tôi cũng không phải không thể”.
Long Phúc bỗng nhìn về phía Long Thiên Vũ.
“Cháu đi chiến trường!”
Long Thiên Vũ không hề do dự lựa chọn đi chiến vực khiến Long Phúc rất bất ngờ.
“Có lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng. Ở chiến trường cậu sẽ phải chiến đấu sinh tử mỗi ngày. Có lẽ giây trước cậu còn đang ăn cơm nhưng giây tiếp theo đã bị đạn pháo nổ banh xác…”