“Cậu Thanh, cuối cùng cậu cũng tới!”
Trải qua nỗi tuyệt vọng cùng cực, Long Thiên Vũ không muốn chết, chỉ muốn báo thù rửa hận.
Vốn tưởng rằng mình sẽ bị Long Ninh giết, không ngờ lại được cứu khỏi sự tuyệt vọng này.
Tâm trạng căng thẳng của Long Tấn rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Nhìn lưng của người trẻ tuổi ấy, lão ta cảm thấy cực kỳ biết ơn.
“Còn lại cứ giao cho tôi!”
Nhìn Long Tấn và Long Thiên Vũ đang năm liệt dưới đất, Dương Thanh bình tĩnh nói.
“Bố, thăng khốn nạn này dám đập gãy chân của con, bố trả thù cho con đi!”
Bị Dương Thanh đánh gãy một chân, Long Ninh hung tợn nói.
Long Hoàng không để ý đến ông ta mà nặng nề nhìn Dương Thanh.
Lão ta không ngờ Dương Thanh lại có thể đến được Hoàng tộc họ Long mà vần còn sống.
Sau khi giết Long Khoa, Long Hoàng giá họa cho Dương Thanh và lan tin này cho Long Dược đang ở phủ thành chủ Hoài Thành biết.
Theo như kế hoạch của lão ta, Long Dược nhất định sẽ tìm đến Dương Thanh để báo thù.
Lẽ nào Long Dược chưa kịp đến?
Long Hoàng cực kỳ nghi hoặc.
“Tôi từng thấy kẻ máu lạnh, nhưng thể loại vô nhân tính đến mức độ đã giết hai người con rồi còn muốn giết cả cháu mình như ông thì tôi chưa thấy bao giờ’.
Dương Thanh châm chọc nói.
Ban đầu, anh nghỉ ngờ liệu có phải Long Hoàng giết Long Khoa rồi giá họa cho mình hay không, giờ thì không còn nghỉ vấn nào nữa.
Long Hoàng chính là kẻ đã giết Long Khoa.