Lục Xuyên đáp.
Lúc này, trong biệt thự của Lục Tỉnh Tuyết.
“Chị họ, chị sao thế?”
Mục Thiên Thiên nhìn dáng vẻ buồn bực không vui của Lục Tỉnh Tuyết, có hơi lo lăng.
Lục Tỉnh Tuyết lắc đầu, hai mắt hồng hồng: “Ông Phương và ông Hồng mới vừa rồi đã bị nhà họ Trương giết”.
“Sao ạ?”
Mục Thiên Thiên giật mình thốt lên.
Cô ta biết ông Phương và ông Hồng mà Lục Tỉnh Tuyết vừa nói là ai, đó là hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của nhà họ Lục.
Thế mà lại bị giết rồi.
“Nhà họ Trương đúng là đáng ghét mà!”
Mục Thiên Thiên không nén nổi cơn giận, căn răng nói: “Chị à, nhờ anh ấy ra tay đi, anh ấy nhất định sẽ báo thù giúp chúng tai”
“Có chuyện gì vậy?”
Hai chị em đang nói chuyện thì Dương Thanh ra khỏi phòng.
“Người của nhà họ Trương quá khốn kiếp, họ giết hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ nhà chúng tôi rÖi..
Mục Thiên Thiên hối hả chạy qua, kích động nói: “Ông Phương và ông Hồng chăm sóc chị Tỉnh Tuyết từ nhỏ đến lớn, giờ họ bị giết rồi, chị ấy buồn lắm, anh cũng không muốn nhìn chị ấy buồn đúng không?”
Dương Thanh thế mới biết nguyên nhân, nhìn Lục Tỉnh Tuyết đang nghẹn ngào, mở miệng nói: “Tinh Tuyết, nén bi thương!”
“Anh này, mặc dù tôi rất muốn nhờ anh đi báo thù cho ông Phương và ông Hồng nhưng nhà họ Trương là một trong hai gia tộc mạnh nhất Ninh Châu, cao thủ nhiều như mây”.
Hai mắt Lục Tinh Tuyết đỏ hoe: ‘Ông nội tôi nhất định sẽ tìm đến nhà họ Trương để yêu cầu họ cho một lời giải thích thỏa đáng, anh đừng đi báo thù, tôi sợ anh sẽ bị thương”.
Mặc dù cái chết của ông Phương và ông Hồng gây đả kích rất lớn cho Lục Tỉnh Tuyết nhưng cô ta không phải người không biết suy nghĩ, hiểu rất rõ nhà họ Trương hùng mạnh đến nhường nào.