Đây chính là điều cô ta lo sợ nhất. Nếu không vì nó, cô ta cũng muốn tranh thủ hạnh phúc cho chính mình.
Mục Thiên Thiên nói: “Chị cũng bảo là nếu như, thế nếu anh ấy vẫn chưa kết hôn thì sao?”
“Với thực lực hiện giờ của anh ấy, chắc chắn sau này sẽ càng có nhiều cô gái muốn gả cho anh ấy hơn. Một khi bỏ lỡ, chị nhất định sẽ hối hận cả đời”.
Mục Thiên Thiên tận tình khuyên nhủ: “Chị hãy nghe em một lần, hãy cố gắng nắm bắt cơ hội để quyết định hạnh phúc của mình”.
“Nếu có một ngày chúng ta biết anh ấy đã lấy vợ sinh con, cùng lắm thì…”
Nói đến đây, cô ta chợt ngừng lại, rõ ràng cũng rất sợ điều này xảy ra. Một lúc lâu sau, cô ta mới nói tiếp: “Cùng lắm thì rời khỏi anh ấy!”
“Ít nhất đời này vẫn có thể có được một khoảng thời gian tươi đẹp ở bên anh ấy, đúng không?”
Lời nói của Mục Thiên Thiên khiến Lục Tinh Tuyết dao động.
Dường như cô ta nhìn thấy một hi vọng, bỗng muốn lập tức đi tìm Dương Thanh.
€ô ta là người nhà họ Lục, vốn không hề được tự do lựa chọn bạn đời. Nếu không vì thực lực Dương Thanh mạnh mẽ, cô ta chỉ có thể bị ép gả cho Lý Tấn.
Cô ta thà chết cũng không muốn gả cho người mình không yêu.
Huống hồ Lý Tấn còn là người cô ta cực kỳ ghét.
“Chị à, anh ấy thật sự rất ưu tú. Nếu bỏ lỡ, e là cả đời này cũng không gặp được người đàn ông thứ hai tốt như vậy”.
Mục Thiên Thiên chân thành nói.
Rốt cuộc Lục Tinh Tuyết cũng chịu gật đầu, hai mắt đỏ hoe: “Chị sẽ cố găng!”
“Tốt quá rồi!”
Mục Thiên Thiên kích động nói: “Chị tin em, nhất định chị sẽ không phải hối hận vì quyết định hôm nay đâu”.
Lúc này, Dương Thanh đang ở đứng cạnh cửa Sổ trong phòng nhìn chú sóc nhỏ trên cây tùng ngoài cửa sổ.
“Rốt cuộc mình là ai?”