Lúc này đây, trên người Dương Thanh như xảy ra một số thay đổi, mạnh hơn trước đây rất nhiều.
Trước đây Dương Thanh đã có thể giết cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong dễ dàng, bây giờ sẽ mạnh đến mức nào đây?
“Dương Thanh, tao kêu mày quỳ xuống cơ mà!”
Long Huy Hoàng giận dữ hét: “Quỳ xuống, tự phế tu vi của mình đi! Nếu không tao sẽ giết hai đứa này!”
Dứt lời, ông ta bỗng dùng sức.
Tròng mắt của Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đã sắp rơi ra khỏi hốc mắt, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì đau.
Nhưng khi nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt của hai người vẫn tràn đầy kiên cường, không cách nào nói thành lời, chỉ có thể chuyển động mắt để nói với Dương Thanh rằng đừng để ý đến mình.
Tuy nhiên, Dương Thanh thật sự đành lòng mặc kệ bọn họ sao?
“Tôi thề, từ nay về sau Chiêu Châu sẽ không còn Hoàng tộc họ Long!”
Dương Thanh gần như gằn từng chữ nói ra câu này.
Long Huy Hoàng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, lão ta lờ mờ nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn rồi.
Nhưng lúc này không còn cơ hội quay đầu lại nữa, đã lựa chọn đánh trọng thương Dương Thanh thì chỉ đành đâm lao theo lao thôi.
“Quỳ xuống cho tao! Quỳ xuống!”
Long Huy Hoàng hét toáng lên: “Quỳ xuống, tự phế tu vi!”
“Đừng ép tao! Tao cho mày mười giây cuối cùng!”
“Mười!”
“Chín!”
…!
“Ba!”
“Hai!”
…!
Long Huy Hoàng liên tục đếm ngược, vì quá sợ hãi nên mồ hôi lạnh đổ đầm đìa làm ướt hết cả người.
Song, từ đầu đến cuối, Dương Thanh không hề động đậy như thể không xem lão ta ra gì.
“Một!”
Cuối cùng, đếm hết mười giây, Long Huy Hoàng biết Dương Thanh quyết tâm không quỳ xuống và tự phế bỏ tu vi của mình, nổi cơn thịnh nộ: “Dương Thanh, mày không quan tâm đến hai đứa con gái này như thế thì tao sẽ giết bọn nó!”
“Tao nghe nói lúc trước mày được hai đứa con gái cứu sống, nếu tao không đoán sai thì đó là hai đứa này đúng không?”
“Dương Thanh, mày đúng là nhẫn tâm, ân nhân cứu mạng gặp nguy hiểm mà mày cũng không màng đến!”
“Tao biết hôm nay tao chết chắc rồi, nhưng không sao, trên đường đến địa ngục còn có thêm hai cô gái xinh xắn trẻ trung làm bạn, quá hời rồi!”
“Ha ha ha ha…”
Long Huy Hoàng điên cuồng cười phá lên, trong mắt đầy vẻ dữ tợn: “Chết đi cho tao!”
Nói xong, ông ta lại bóp mạnh thêm.
Một khi dùng sức, Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên chỉ còn đường chết.
Hai cô gái tuyệt vọng nhìn Dương Thanh, ánh mắt đong đầy tình cảm.
Dường như muốn nói cho anh biết rằng dù có chết họ cũng không trách anh, nên mong Dương Thanh đừng tự trách.
Thật là hai cô gái thiện lương!
Dù đến lúc chết vẫn nghĩ cho Dương Thanh.
“Ầm!”
Ngay thời điểm Long Huy Hoàng định dùng sức nắm chặt tay thì một tiếng động vang lên, trong nháy mắt một viên đá bắn về phía giữa lông mày của lão ta.
Anh đã ra tay!
Vừa rồi Long Huy Hoàng luôn dùng Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên để che trước mặt nên dù có muốn thì Dương Thanh cũng không làm gì được.
Nhưng ngay vừa rồi, Long Huy Hoàng định giết hai chị em, rốt cuộc để lộ sơ hở, bị Dương Thanh bắn một phát vỡ đầu.
Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên ngã xuống đất theo Long Huy Hoàng.
Được hô hấp không khí mới mẻ thật là một điều tuyệt vời!
Thật lâu sau, hai cô gái mới từ từ lấy lại sức, nét mặt cũng hồng hào trở lại.
Nhưng vào lúc này, họ đột nhiên phát hiện ra Dương Thanh có gì đó khác thường.
.
Truyện Đoản Văn
Chỉ thấy Dương Thanh đứng tại chỗ, cơ thể không ngừng run rẩy, bùng nổ một luồng sát ý kinh khủng.
“Anh…!Anh Thanh!”
Lục Tinh Tuyết run rẩy gọi Dương Thanh.
Mục Thiên Thiên cũng nghẹn ngào hét lên: “Anh Thanh, anh sao thế? Đừng làm bọn em sợ mà!”
Song Dương Thanh vẫn như không nghe thấy gì, cứ đứng tại chỗ, toàn thân run lập cập, hai mắt thì đỏ như máu, trông không còn giống một con người.