“Chắc các ông cũng có thám tử chứ? Hỏi bọn họ xem tình hình thế nào”, Tiết Vương đề nghị.
Bấy giờ Bạch Vương và Mã Vương mới sực nhớ ra mình cũng có thám tử ở Yến Đô, vội vàng liên lạc.
Chẳng mấy chốc, hai người kết thúc cuộc gọi, nét mặt ai nấy đều trầm trọng, còn ẩn giấu sự sợ hãi.
Hiển nhiên họ cũng nhận được báo cáo giống Tiết Vương, Dương Thanh đã suýt giết được Lưu lão quái và cũng không ai biết được chuyện xảy ra sau đó.
“Bạch Vương, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Im lặng thật lâu, Tiết Vương mở miệng hỏi.
Bạch Vương cắn chặt răng: “Tôi không tin Dương Thanh có thể giết được Lưu lão quái, tin tức chúng ta nhận được chỉ là cậu ta suýt giết thôi chứ chưa biết kết quả cuối cùng”.
“Thế thì sao lại cho rằng người chết là Lưu lão quái mà không phải Dương Thanh chứ?”
Nghe thấy những lời này của lão ta, Tiết Vương và Mã Vương như thấy được một tia hy vọng, cho dù mong manh nhưng vẫn đáng để trông đợi.
“Vậy thì chúng ta tiếp tục điều tra đi?”
Tiết Vương hỏi.
“Đúng, phải tiếp tục điều tra!”
Bạch Vương gật đầu đồng ý.
Nhưng ngay lúc này, họ thình lình nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nét mặt lập tức thay đổi.
Khi ba người đưa mắt về phía đối phương, đối phương cũng đang nhìn họ.
Nhưng người đó chỉ hờ hững liếc mắt rồi cất bước lướt qua.
Dường như không nhận ra ba người.
Nhưng điều làm bọn họ ngạc nhiên hơn là người đàn ông cao to cõng một cậu trai trẻ tuổi đang đi theo sau, cậu trai trẻ tuổi đó chính là Dương Thanh.
“Dương Thanh kìa!”
Mã Vương sửng sốt.
Tiết Vương nhìn Bạch Vương, nặng nề hỏi: “Người thừa kế Đoàn Vô Nhai của Hoàng tộc họ Đoàn lại mang Dương Thanh đi, rốt cuộc là sao?”
Bạch Vương trầm giọng đáp: “Có lẽ là Dương Thanh có bí mật gì nên Đoàn Vô Nhai muốn mang về Hoàng tộc họ Đoàn?”
Nghe vậy, Mã Vương và Tiết Vương đều ngỡ ngàng.
“Chẳng lẽ người chiến thắng cuối cùng là Hoàng tộc họ Đoàn?”
Trên mặt Tiết Vương đầy vẻ nghi hoặc.
“Hay chúng ta thử đi thăm dò xem sao?”
Mã Vương nhanh nhảu nói.
Mặc dù họ là người đứng đầu của Vương tộc nhưng Vương tộc ngày nay lại chẳng là gì so với Hoàng tộc.
Ba người họ chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh, trong khi đó mỗi một người đứng đầu của Hoàng tộc đều là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, ngay cả Đoàn Vô Nhai vừa gặp cũng đã là Thần Cảnh hậu kỳ.
“Điện hạ Đoàn, chào ngài!”
Ba người hối hả tiến lên, cúi người chào Đoàn Vô Nhai.
“Các ông là ai?”
Đoàn Vô Nhai nhíu mày nhìn những người trước mặt, do cảm thấy họ không phải người thường nên mới nhìn lâu hơn một chút.
Không ngờ ba người này lại biết ông ta là người của Hoàng tộc họ Đoàn.
“Thưa điện hạ Đoàn, tôi là Bạch Vương của Vương tộc họ Bạch”.
Bạch Vương mau chóng trả lời.
Mã Vương và Tiết Vương cũng lần lượt báo thân phận của mình.
Đoàn Vô Nhai thế mới biết ba người này là ai, lạnh giọng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Là thế này, chúng tôi thấy ngài mang Dương Thanh đi, ngài muốn đưa cậu ta về Hoàng tộc họ Đoàn sao?”
Bạch Vương cẩn thận hỏi.
“Cút!”
Đoàn Vô Nhai quát lớn rồi nhanh chóng rời đi, không thèm nhìn Bạch Vương và hai người còn lại lấy một lần.
Sắc mặt của ba người trở nên khó coi, chỉ biết đứng nhìn ông ta mang Dương Thanh đi.
“Khốn kiếp! Dám mặt nặng mày nhẹ với chúng ta!”
Cho đến khi Đoàn Vô Nhai mất bóng, Mã Vương mới nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạch Vương và Tiết Vương tái mặt, vội vàng quát: “Câm miệng!”
“Ông cũng biết Đoàn Vô Nhai là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ rồi mà, cho dù đã đi rất xa nhưng muốn biết ông nói gì cũng dễ thôi”.
Bạch Vương âm trầm nói.
Mã Vương nghe vậy thì giật mình, mặt cắt không còn một giọt máu, sợ hãi giải thích: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là do được thấy điện hạ Đoàn nên hơi kích động thôi”.
Nhưng Đoàn Vô Nhai không có hứng thú nghe lén họ nói gì, lúc này đã đưa Dương Thanh lên máy bay tư nhân thẳng tiến về Hoàng thành Đoàn.