Nhưng khi Long Khôn sắp vọt tới trước mặt Vương Chiến thì một luồng sát khí khủng bố bỗng đánh úp về phía lão ta.
Sắc mặt Long Khôn nhất thời tái mét, đột ngột dừng chân lại.
Dưới chân lão ta là một cây bút ký tên cắm sâu xuống đất.
Vừa nãy nếu Long Khôn tiến thêm bước nữa thì cây bút này đã xuyên thủng người lão ta.
Lúc này Long Khôn sợ đến nỗi vã mồ hôi lạnh.
Lão ta biết rõ ai là người ném cây bút này ra.
Ngoài Dương Thanh ra, còn ai vào đây nữa?
Điều này chứng tỏ, chỉ cần Dương Thanh muốn giết Long Khôn, ngay cả khi không có mặt ở đây anh vẫn có thể giết lão ta trong vô hình.
Mấu chốt là đến tận bây giờ Long Khôn vẫn chưa gặp được Dương Thanh, thế mà suýt chút nữa lão ta đã chết trong tay đối phương.
“Trong mười giây phải cút khỏi phòng khám Ái Dân, nếu không, giết!”
Lại là một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Long Khôn nhìn Vương Chiến thật sâu: “Hoàng tộc họ Long sẽ không bỏ qua cho ông!”
Dứt lời lão ta liền quay người rời khỏi phòng khám Ái Dân.
Mãi đến khi Long Khôn rời đi Vương Chiến mới thấy áp lực trên người biến mất trong nháy mắt, nhưng trong lòng lão ta lại kinh ngạc tột độ.
Long Khôn là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, nhưng nhân vật khủng bố cỡ này lại bị Dương Thanh – người nãy giờ không hề xuất hiện đuổi đi chỉ bằng một cây bút ký tên.
Như vậy có nghĩa là thực lực của Dương Thanh ít nhất cũng thuộc cảnh giới Thần Cảnh hậu kỳ?
Nhưng Dương Thanh mới chỉ có hai mươi tám tuổi.
Trên đời này thật sự có thiên tài võ thuật khủng bố vậy sao?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Vương Chiến sẽ tuyệt đối không tin.
Không chỉ có Long Khôn mà mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cũng kinh ngạc không thôi.
Bọn họ bỗng cảm thấy Dương Thanh như cái động không đáy, bất kể gặp phải kẻ địch mạnh cỡ nào anh đều có thể giải quyết dễ dàng.
“Tiểu Uyển, xin lỗi, ông đã làm phiền cháu rồi”.
Vương Chiến thôi không suy nghĩ nữa, áy náy nhìn Phùng Tiểu Uyển nói.
Phùng Tiểu Uyển khẽ lắc đầu: “Ông Chiến, ông phải cố gắng dưỡng thương, chỉ khi nào vết thương của ông khỏi hẳn, ông mới có thể tự bảo vệ mình, nếu không đám người kia sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.
Vương Chiến gật đầu, đương nhiên lão ta hiểu rõ, lão ta chỉ thấy cực kỳ thất vọng với Hoàng tộc họ Long mà thôi.
Sau khi Long Khôn rời khỏi phòng khám Ái Dân lập tức đi tới biệt thự của Long Thiên Vũ.
“Thần y nhỏ kia đâu?”
Long Càn nghi nghờ hỏi.
Long Khôn lắc đầu, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị nói: “Phùng Tiểu Uyển, không đụng được! Vương Chiến, cũng không thể đụng vào! Còn Dương Thanh lại càng không thể!”
“Long Khôn, ông sao thế? Ông chỉ đi tới phòng khám Ái Dân thôi mà.
Sao lúc trở về, lại mang nhiều cảm xúc như vậy?”
Long Càn hơi buồn cười nói.
Nhưng vẻ mặt Long Khôn rất nghiêm túc nói: “Không phải tôi đang nói đùa, mà là đang cảnh cáo.
Lúc nãy tôi đã giao đấu với Dương Thanh rồi”.
“Ông đã gặp Dương Thanh?”
Long Thiên Vũ lập tức tỉnh táo, vội vàng nói: “Ông đánh bại nó rồi phải không?”
Dương Thanh chính là bóng ma trong lòng hắn ta, Dương Thanh không chết, thì võ thuật của hắn ta không thể nào tiến bộ được.
Nếu Dương Thanh thua trong tay Long Khôn, chỉ cần Long Khôn và Long Càn cùng ra tay, tất nhiên sẽ dễ dàng chém giết Dương Thanh.
Nhưng điều khiến Long Thiên Vũ thất vọng là Long Khôn lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Nói chính xác là tôi đã thua rồi!”
“Cái gì?”
Lúc này người tự kiêu tự đại như Long Càn cũng ngây người.
Thực lực võ thuật của Long Càn tương đương với Long Khôn, nếu ngay cả Long Khôn cũng thua trong tay Dương Thanh, thì chắc chắn Long Càn cũng sẽ thất bại trong tay Dương Thanh.
Long Thiên Vũ cũng ngây người: “Sao lại thế được?”
“Ông là Thần Cảnh trung kỳ đấy, dù Dương Thanh có mạnh hơn nữa cũng không thể đánh hòa với hai người đúng không?”
Long Khôn tự giễu nói: “Nếu tôi nói thậm chí tôi còn chưa gặp mặt Dương Thanh nhưng suýt chút nữa đã bị cậu ta giết chết trong nháy mắt, các người có tin không?”
“Không!”
“Chuyện này chắc chắn không thể nào!”
“Dương Thanh mới hai mươi tám tuổi sao có thể lợi hại hơn cao thủ Thần Cảnh trung kỳ chứ?”
Trâm trạng của Long Thiên Vũ bỗng vô cùng kích động, vẻ mặt rất khó tin.
Nói chính xác là hắn ta không thể chấp nhận thực lực võ thuật có thể giết cao thủ Thần Cảnh trung kỳ trong chớp mắt của Dương Thanh.
Long Càn cũng không tin: “Long Khôn, có phải ông nhầm lẫn gì không? Dương Thanh mới hai mươi tám tuổi, sao có thể giết ông được? Ông đánh giá cậu ta quá cao rồi”.
“Các người nghĩ tôi là kiểu người không có đầu óc sao?”
Long Khôn cắn răng nói: “Bây giờ tôi trịnh trọng nói cho các người biết, Dương Thanh chính là Tướng quân của chiến vực biên giới phía Bắc, là Dương Bất Bại lấy sức một người chống lại nửa quốc gia trong lời đồn kia!”