Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong chớp mắt, lại một phút trôi qua, chủ của các gia tộc nhìn nhau, chậm chạp không chịu đưa ra câu trả lời của bọn họ.
“Vương tộc họ Tần, nhà họ Trần đồng ý đi theo Tần Vương!”
Đúng lúc này, một bóng dáng trung niên quỳ xuống đất nhìn sang hướng của Tần Đức Chính, lớn tiếng nói.
Bụp!
Khoảnh khắc này, vô số ánh mắt dồn lên người của người đàn ông trung niên.
Người mới vừa nói tên là Trần Trung, ông ta là chủ nhà họ Trần, mà trong các gia tộc đứng đầu, nhà họ Trần là nhà có thực lực yếu nhất.
Lúc này, mặt Trần Trung toát lên vẻ điên cuồng và kiên quyết.
Ông ta rất rõ đây là cơ hội duy nhất của nhà họ Trần, một khi thắng cược thì địa vị của nhà họ Trần sẽ tăng vọt.
Cũng chỉ có cơ hội duy nhất này mới có thể thay đổi tình hình hiện tại của nhà họ Trần.
“Tốt!”
Tần Đức Chính cười to: “Từ nay về sau, nhà họ Trần chính là gia tộc đứng đầu của Vương thành Tần, thống trị khu vực phía Nam của Vương thành Tần”.
“Cảm ơn Tần Vương!”
Mặt Trần Trung ngỡ ngàng rồi kích động, lớn tiếng nói cảm ơn.
Các chủ gia tộc của các gia tộc đứng đầu khác đều kinh hãi.
Vương thành Tào được chia thành năm khu vực lớn, Vương tộc họ Tào chiếm khu vực chính giữa, được gọi là khu vực trung tâm.
Mà bốn khu vực Đông, Tây, Nam, Bắc được chia cho bốn gia tộc lớn của Vương thành Tào quản lý.
Trong đó khu vực phía Nam là lớn nhất, tài nguyên phong phú nhất, chỉ đứng sau khu vực trung tâm.
Bây giờ Tần Đức Chính lại đưa khu vực phía Nam cho nhà họ Trần.
Hiển nhiên gia tộc nào thể hiện thái độ trước, gia tộc đó sẽ được nhiều lợi hơn.
Nhưng đó chỉ là tiền đề nhà họ Tần có thể tiêu diệt Vương tộc họ Tào thật, nếu không mọi thứ chỉ là phiếu khống.
Trong lúc nhất thời, ngoài Trần Trung đã tỏ thái độ ra, các chủ gia tộc khác không ai tỏ thái độ.
Dường như Tào Việt không hề quan tâm chuyện Tần Đức Chính chia khu vực phía Nam cho Trần Trung, chẳng thèm nhìn Trần Trung.
Có điều ánh mắt nhìn Tần Đức Chính càng lạnh lẽo hơn.
“Các người định ngồi xem long hổ đấu nhau à?”
Tần Đức Chính chợt nhìn các chủ gia tộc, lạnh giọng nói: “Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, trong vòng một phút này, các người phải đưa ra lựa chọn.
Nếu không tôi sẽ tính là các người đi theo Tào Việt!”
Ông cụ vừa nói xong, sắc mặt các chủ gia tộc còn lại càng khó coi hơn.
Tần Đức Chính đang ép họ phải đưa ra lựa chọn ngay, vốn dĩ họ định đợi chút, đợi sau khi Vương tộc họ Tào và nhà họ Tần đấu nhau rồi mới chọn.
Chỉ cần họ tỏ thái độ kịp thời thì vẫn chiếm được lợi.
Nhưng bây giờ, Tần Đức Chính lại ép họ phải đưa ra đáp án ngay.
“Tần Đức Chính, ông ép người quá đáng rồi đó?”
Một chủ gia tộc căm tức nhìn Tần Đức Chính nói: “Ông nghĩ nhà họ Tần ông âm thầm bồi dưỡng một vài cao thủ là cao thể lật đổ Vương tộc họ Tào à?”
“Tôi nói cho ông biết, không thể nào!”
Dứt lời, ông ta bước đến trước mặt Tào Việt, khẽ khom lưng nói: “Tào Vương, nhà họ Trương sẵn lòng tiếp tục đi theo ngài, đối đầu với tất cả kẻ thù!”
Mặt Tào Việt vẫn bình tĩnh, lười trả lời lại, mắt vẫn nhìn Tần Đức Chính chằm chằm.
Chủ gia tộc họ Trương không dám nói nữa, vội vã đứng sau lưng Tào Việt.
“Nhà họ Tề đồng ý đi theo Vương tộc họ Tào!”
Bỗng nhiên thêm một chủ gia tộc mặc đồ truyền thống bước ra sau lưng Tào Việt.
“Nhà họ Thẩm đồng ý đi theo Vương tộc họ Tào!”
“Nhà họ Khương đồng ý đi theo Vương tộc họ Tào!”
…
Nhất thời, các gia tộc còn lại sôi nổi tỏ thái độ.
Thoáng chốc ngoài Trần Trung ra, bảy tám chủ gia tộc ở đây đều chọn Vương tộc họ Tào.
Cảnh tượng này làm sắc mặt Trần Trung hơi khó coi.
Gia tộc chọn Vương