“Rầm!”
Bỗng cửa phòng bị đá văng ra ngoài.
“Quan Duyệt, cô được đấy.
Lễ đính hôn của mình lại không chịu đi, còn muốn người khác mời cô ra ngoài nữa hả?”
Quan Cầm châm chọc nói.
Sau lưng cô ta có hai gã vệ sĩ của Vương tộc họ Quan, trong mắt bọn họ chứa đầy sự khinh miệt.
Trong Vương tộc họ Quan, giá trị của phụ nữ chỉ là để liên hôn.
Huống hồ Quan Duyệt chỉ là một đứa con riêng, lại càng không được tôn trọng.
“Cô có thể ngậm cái miệng thối hoắc của cô lại không?”
Quan Duyệt lạnh lùng chất vấn: “Cô có tư cách kiêu ngạo trước mặt tôi sao?”
“Cho dù bà ngoại cô là người của Hoàng tộc họ Vũ thì đã sao?”
“Đừng quên, chồng tương lai của tôi là dòng chính của Vương tộc họ Vũ.
Cô so được với tôi chắc?”
Nghe vậy, Quan Cầm lập tức trợn trừng mắt.
Cô ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nghe Quan Duyệt nói cũng rất có lý.
Kể cả Vũ Tử Khai là một thằng ngốc thì cũng là dòng chính của Vương tộc họ Vũ, còn cô ta chỉ có bà ngoại là người của Vương tộc.
Dù là ở Vương tộc họ Quan hay Hoàng tộc họ Vũ, địa vị của phụ nữ đều rất thấp kém.
Xem ra địa vị của cô ta ở Hoàng tộc họ Vũ thực sự kém xa Quan Duyệt.
“Sau này tốt nhất cô hãy cụp đuôi làm người đi.
Nếu chọc giận tôi, đừng trách tôi không nương tay!”
Quan Duyệt ngạo nghễ nói, ánh mắt nhìn Quan Cầm tràn đầy khinh thường.
Lúc này, cô ta như biến thành một người hoàn toàn khác, không hề giống với vẻ đau khổ vừa rồi.
“Cô đang uy hiếp tôi đấy à?”
Quan Cầm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Tôi đang uy hiếp cô đấy, cô làm gì được tôi?”
Quan Duyệt xem thường cười lạnh: “Hiện giờ tôi là vợ chưa cưới của dòng chính Hoàng tộc họ Vũ, cô là cái thá gì?”
“Sao hả? Có phải cô đang rất tức giận, muốn tát tôi lắm đúng không?”
“Tôi ngồi đây này, giỏi thì động vào một ngón tay của tôi thử xem?”
Quan Cầm tức đến run người.
Khi Quan Duyệt trở nên cứng rắn, cô ta thật sự không biết phải làm thế nào.
Ai bảo Quan Duyệt sắp gả cho dòng chính của Hoàng tộc họ Vũ cơ chứ?
“Tôi cũng muốn xem thử, vợ của một thằng ngốc có thể làm được trò trống gì ở Hoàng tộc họ Vũ”.
Quan Cầm nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại vương tử bảo cô tới đó!”
Dứt lời, Quan Cầm định rời đi.
“Chờ đã!”
Quan Duyệt bỗng lên tiếng gọi.
“Tôi nói thế bao giờ?”
Quan Cầm lập tức hoảng sợ: “Tôi cảnh cáo cô đừng có nói hươu nói vượn.
Cô chưa đủ tư cách vu oan cho tôi đâu!”
“Vậy sao?”
Quan Duyệt cười hỏi hai gã vệ sĩ của Vương tộc họ Quan đứng sau lưng Quan Cầm: “Chắc là hai người cũng nghe thấy lời Quan Cầm vừa nói rồi nhỉ?”
“Không…”
Hai gã vệ sĩ hốt hoảng lắc đầu định phủ nhận.
Nhưng bọn họ chưa kịp nói hết câu, Quan Duyệt đã nói tiếp: “Khắp nơi trong phòng tôi đều có camera giám sát.
Nếu các người dám giấu tội cho Quan Cầm, với thân phận của các người e là chỉ còn đường chết”.
“Bịch!”
Hai gã vệ sĩ kia lập tức quỳ rạp xuống, sợ xanh mặt nói: “Cô Duyệt, chúng tôi không dám giấu tội.
Cô Cầm thực sự đã nói chồng cô là thằng ngốc”.
Quan Cầm trợn tròn mắt quát: “Các người không được nói bậy!”
Nhưng hai gã vệ sĩ kia nào dám đáp lại Quan Cầm, dập đầu xuống đất sợ hãi run lẩy bẩy.
“Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, cô còn muốn nói gì nữa?”
Quan Duyệt cười hỏi.
Quan Cầm mím chặt môi, cắn răng nói: “Tôi thực sự đã coi thường cô.
Nói đi, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Tự vả mình mười cái thật mạnh.
Nếu cô không chịu dùng sức, tôi không biết lát nữa gặp chồng sẽ buột miệng nói những gì đâu”.
Quan Duyệt cười híp mắt nhìn Quan Cầm.
– —————————.