Hoàng Thiên Hành đứng bật dậy, chợt có cảm giác không lành.
“Cậu ấy điên rồi!”
Người giúp việc không dám giấu diếm, cuối cùng cũng nói ra chân tướng.
“Cái gì?”
Nghe vậy, Hoàng Thiên Hành chết sững người.
Lão ta nổi trận lôi đình: “Dương Thanh, tao phải giết mày!”
Hoàng Chính là con trai duy nhất của lão ta, trước giờ luôn bị con của Hoàng Thiên Nhai là Hoàng Chung chèn ép.
Vậy nên lúc trước Hoàng Chung mới là người thừa kế của gia tộc.
Nếu Hoàng Chung không bị Dương Thanh bắt quỳ xuống trước mặt mọi người làm bẽ mặt nhà họ Hoàng thì Hoàng Chính làm gì có hi vọng trở thành người thừa kế?
Vậy mà giờ đây, Hoàng Chính lại bị điên!
Hoàng Thiên Hành đang cực kỳ tức giận.
Lão ta đẩy người giúp việc ra, lao ra khỏi biệt thự.
“Cậu đừng tới đây! Đừng tới nữa! Tôi không đến Giang Hải nữa đâu! Không dám trêu chọc cậu nữa đâu!”
“Xin cậu đừng tới đây nữa! Tôi biết sai rồi mà!”
“Tôi không cần gì hết! Tôi sẽ cho cậu mảnh đất kia, xin cậu đừng giết tôi!”
…
Hoàng Thiên Hành vừa ra ngoài đã thấy một bóng người trung niên chật vật hoảng sợ kêu gào.
Ông ta chính là Hoàng Chính, con trai duy nhất của Hoàng Thiên Hành.
Hiện giờ Hoàng Chính đang núp vào một góc, toàn thân run rẩy, hai mắt trợn trừng như đang gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng.
Người nhà họ Hoàng kinh ngạc vây xem, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Hoàng Chính!”
Hoàng Thiên Hành nổi giận gầm lên, chen vào trong.
“Cậu đừng qua đây, xin cậu đừng qua đây!”
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”
“Tôi dập đầu lạy cậu, xin cậu đừng giết tôi”.
Thấy Hoàng Thiên Hành lao tới, Hoàng Chính hoảng sợ quỳ rạp xuống, dập đầu thật mạnh.
“Cộp cộp cộp!”
Hoàng Chính không ngừng dập đầu, dập xong đều hoảng sợ hét lên: “Cậu đừng tới đây!”
“Hoàng Chính, bố là bố con đây!”
Hoàng Thiên Hành vô cùng kích động, nắm chặt vai ông ta, đỏ mắt nói.
– —————————
.